“Nương nương thấy thế nào?” Liễu Thượng cung hỏi.
“Trở ngại chắc chắn sẽ có, nhưng không biết sẽ đến mức nào.” Cố Vân Tiện trả lời.
“Nương nương muốn tự mình âm thầm nghĩ cách sao?”
Cố Vân Tiện ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Không được. Bây giờ bệ hạ đã chủ động nắm quyền chuyện này, trước tiên vẫn nên xem thủ đoạn của bệ hạ đã. Nếu ta tùy tiện ra tay, trái lại bị Người biết thì không hay.”
Liễu Thượng cung gật đầu, ý của bà vốn dĩ cũng là như thế.
Cố Vân Tiện đứng dậy, nhìn Hàm Chương điện đã được trang trí lại hoàn toàn, bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, “Thật ra đâu cần phải hao tâm tổn sức như thế? Dù sao chỗ này ta cũng không ở được lâu nữa.”
Tầm mắt nàng nhìn về phía xa, ớ phía Đông của Hàm Chương điện, nàng thấy nóc nhà màu đen tuyền, mái hiên vểnh lên, khí thế ngút trời, quả thật làm người khác chú ý.
Nơi đó là Trường Thu cung.
Là tẩm cung của Hoàng hậu.
Nàng đã từng ở đó hai năm, bây giờ trong lòng vẫn còn mục đích, nhất định phải trở về một lần nữa.
Cho dù là vì con nàng, nàng cũng tuyệt đối không thể thua.
Tay phải xoa lên bụng dưới vẫn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt lạnh nhạt của nàng, ẩn chứa sự quyết tuyệt và kiên định, không quản ngại hiểm nguy.
Ngày thứ hai sau khi đại giá hồi cung, bệ hạ lâm triều, triệu tập quần thần vào Tuyên Chính điện. Vừa nói xong về các quốc sự quan trọng, việc lập Hoàng hậu cuối cùng cũng bị nhắc đến.
Đề tài thảo luận từng bị lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466147/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.