Hoàng đế cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một cơn ác mộng, không thể thoát ra được.
Đau đầu đã lâu, thần trí của hắn đã bắt đầu mơ hồ, xung quanh đã xảy ra chuyện gì cũng không cảm nhận được, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ hiện lên trước mắt hắn.
Quá vội vàng, hắn làm thế nào cũng không bắt được.
Giữa lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy bản thân dường như trở về thật lâu trước kia. Lúc đó hắn còn chưa thích Vân nương, nàng phạm phải sai lầm lớn khiến hắn giận dữ, quyết định giết nàng cho hả giận.
Hoàng đế bỗng thấy sửng sốt.
Hắn suy nghĩ cái gì vậy?
Sao hắn lại có thể nghĩ tới chuyện muốn giết Vân nương?
Cơn đau vốn đã bắt đầu dịu đi lại trở nên đau nhức, phảng phất muốn đem nó xé thành hai nửa.
Rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được, đưa tay cởi bỏ hồng anh dưới cằm, tháo miện quan xuống, ném tới mặt đất.
Miện quan hai mươi bốn lưu va chạm vào nhau mà nảy lên, châu ngọc cân xứng trơn bóng phát ra tiếng vang thật lớn.
Cung nhân trong điện trơ mắt nhìn miện quan mười hai lưu tượng trưng cho thân phận đế vương tôn quý bị ném một cách tùy ý xuống đất, tất cả đều sợ tới mức trợn tròn mắt.
“Thần đáng tội!” Lữ Xuyên bỗng nhiên hô to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Những người còn lại cũng tỉnh táo lại, vội hùa theo quỳ xuống, cùng hô to: “Thần đáng tội!”
Hoàng đế không để ý tới cung nhân đang kinh sợ, chỉ nhìn nền gạch bóng loáng như gương. Miện quan nằm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466158/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.