Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc đại điển phong hậu, Cố Vân Tiện và Hoàng đế ngồi cùng một kiệu hướng về phía cung Trường Thu, nơi mà cả hai sẽ nhận lễ bái của phi tần hậu cung.
Hoàng đế không nói gì suốt cả đường đi.
Cố Vân Tiện dùng ánh mắt đánh giá hắn một lát, cảm thấy có gì đó không đúng. Bộ dạng này của hắn không giống như bị bệnh tật hành hạ mà càng giống như có tâm sự gì đó.
Môi mỏng khẽ nhếch, mắt rũ xuống, trong mắt là bóng đen trùng điệp, giống như một con sông ngầm không thấy đáy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù trong lòng có nghi hoặc, nàng vẫn không tùy tiện mở miệng hỏi. Màn che cửa sổ đang vén lên, nhất cử nhất động của hai người đều có thể bị người bên ngoài nhìn thấy. Nếu họ thấy trong thời điểm nghiêm túc như vậy mà Đế Hậu lại châu đầu ghé tai nói chuyện, bị truyền ra ngoài cũng mất đi sự trang trọng.
Trên đường đi đến Trường Thu cung đã thấy được kiệu của phi tần lục cung. Tất cả các họ đều đã trình diện, chờ bên ngoài Tiêu Phòng điện.
Khi nhìn thấy hai người, ai ai cũng lập tức phúc thân thi lễ. Hoàng đế không lên tiếng, Cố Vân Tiện đành phải mỉm cười nói, “Một lát vào trong cũng phải hành đại lễ, bây giờ không cần phải quá câu nệ.”
Mọi người đứng dậy, Dục Chiêu nghi mỉm cười bước lên, “Thần thiếp chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng bệ hạ.”
“Trúc Ương muội muội thật có lòng.” Cố Vân Tiện cười nói, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Mặt hắn không có biểu tình gì, giống như căn bản không nghe lời nói của Dục Chiêu nghi.
Một lát sau, hắn mới chú ý tới việc các phi tần đang cẩn thận đánh giá mình, miễn cưỡng nhếch khóe môi, nói, “Được rồi, vào trong đi.”
Bài trí trong Tiêu Phòng điện đã được đổi mới toàn bộ, tất cả các vật dụng trang trí cũng đều được thay mới, ngay cả vị trí đặt đồ cũng có sự thay đổi, không giống với dáng vẻ lúc Cố Vân Tiện chuyển ra ba năm trước.
Nhìn thấy cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, Cố Vân Tiện không kiềm được niềm xúc động.
Vào lúc hai người ngồi xuống, phi tần lục cung theo phân vị mà xếp thành hàng. Dục Chiêu nghi dẫn đầu gập gối quỳ xuống đất, tay phải vịn tay trái, lòng bàn tay hướng vào phía trong, chắp tay trên đất, đầu cũng chậm rãi chạm xuống đất, trịnh trọng chắp tay hành đại lễ, lạy chín bái, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương, bệ hạ, nương nương vạn tuế!”
Phi tần sau lưng cũng theo sau chắp tay bái, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương, bệ hạ, nương nương vạn tuế!”
Cố Vân Tiện nhìn các phi tần lục cung quỳ gối trước mặt nàng, trong lòng bình tĩnh một cách lạ thường, giống như hết thảy trở về nhiều năm về trước, nàng là chủ mẫu, họ là phi tần, từ trước đến nay đều là họ quỳ gối trước mặt nàng.
Không có gì ngạc nhiên.
“Bình thân.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Các phi tần đứng dậy. Cố Vân Tiện thấy Hoàng đế vẫn tiếp tục trầm mặc, đang chuẩn bị nói gì đó với mọi người, không ngờ hắn lại mở miệng, “Hôm nay Hoàng hậu đã trở về vị trí cũ, là việc đại hỉ, lục cung đều chúc mừng. Trẫm đã phân phó người ban thưởng cho mọi người.”
Tuy nói là việc vui nhưng nét mặt của hắn lại hơi lạnh nhạt.
Dục Chiêu nghi đại diện chúng phi nói, “Thần thiếp tạ ơn ân điển của bệ hạ.”
Hoàng đế gật đầu, dáng vẻ có hơi mệt mỏi, “Tốt, lễ đã xong, đều lui ra hết đi.”
Mọi người vốn cho rằng Hoàng đế sẽ còn nói gì đó, hoặc cũng sẽ để vị Hoàng hậu Cố Vân Tiện này huấn đạo các nàng vài câu, không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, nhất thời đều hơi sững sờ.
Vẫn là Dục Chiêu nghi kịp phản ứng trước tiên, sau khi hành lễ liền mang theo đám người rời đi.

Thấy các phi tần đều lần lượt đi mất, Hoàng đế nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Rốt cuộc, người hay sự việc nên giao phó đều đã ứng phó xong, hắn rốt cuộc cũng có thể buông xuống dây cung căng cứng trong đầu cả ngày nay.
Hắn cảm thấy quá mệt mỏi.
Cho dù thời niên thiếu ở Vũ Lâm Quân không ngủ không nghỉ thao luyện suốt hai đêm cũng không mệt mỏi như vậy.
Hắn giống như vừa mới bôn ba qua sa mạc không có một ngọn cỏ, cả đường chỉ thấy huyễn cảnh mê hoặc lòng người, lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Trong Tiêu Phòng điện chỉ còn lại mười mấy cung nhân, thấy thần sắc của hắn không thích hợp đều không dám nói chuyện.
Thế này rất tốt. Cuối cùng hắn cũng có thể thanh tĩnh để chỉnh lý suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.
“Bệ hạ?” Một âm thanh nhu hòa mang theo ba phần dò xét truyền vào tai hắn, khiến tim hắn run lên bần bật.
Đúng, suýt nữa hắn quên mất. Ở đây không chỉ có những cung nhân kia, mà còn có nàng.
Nàng cũng ở đây.
Hắn không ngẩng đầu, sợ mình vừa nhìn thấy gương mặt kia sẽ lại nghĩ đến gì đó kỳ quái.
Trên thực tế, cả ngày hôm nay, hắn luôn cố gắng tránh đi tầm mắt của nàng. Chỉ có một lần duy nhất là lúc sau khi quan thừa chế đọc thánh chỉ phong hậu, hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nhịn không được mà nhìn sang.
Chính là bởi vì cái nhìn kia mà trong đầu hắn lần nữa xuất hiện những cơn ác mộng lẻ tẻ ngắn ngủi.
Cho dù là đến bây giờ, hắn cũng không hiểu rõ được vì sao mình lại có một giấc mộng như thế.
Trong giấc mộng đó, hắn nhìn thấy Vân Nương bị Bạc Cẩn Nhu và Cảnh Phức Thù tính kế, ở vườn mai đẩy ngã Hình quán, làm Hình quán sinh non. Mà trong mơ hắn lại không tin tưởng nàng, cho rằng nàng cố ý hại chết hoàng duệ, ban cho nàng tội chết.
Hắn tận mắt nhìn thấy Vân nương uống hết ly rượu độc kia, trước khi chết còn thê lương cười thật to, hận bản thân mình si tâm, giao trái tim cho sai người, hận bản thân mình quá ngu ngốc.
Nết chỉ có những chuyện này, hắn sẽ cho đây chỉ là một ác mộng không sao nói rõ được. Bởi vì trong kí ức của hắn, Cảnh Phức Thù đúng là đã tính kế Vân Nương, nhưng trong thực tế nàng không chỉ không bị trúng kế mà đẩy ngã Hình quán, ngược lại còn cứu được nàng ta.
Mà hắn, cũng không ban rượu độc cho nàng.
Hắn có thể xem giấc mộng này là ảo giác do mình quá mệt mỏi mà sinh ra, một nhân quả điên rồ, một quá trình mơ hồ do suy nghĩ lung tung mà thôi.
Thế nhưng sau khi nằm mộng Vân Nương chết đi, trong đêm khuya ở Tĩnh Sinh các hắn lại thấy nàng tỉnh lại, gương mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, giống như vừa mơ tới một sự việc vô cùng đáng sợ nào đó.
Nàng đối mặt với bóng đem, do do dự dự dò xét, “Là… mơ sao?”
Một khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, nàng mơ thấy những gì xuất hiện trong mộng của hắn. Nàng đã từng nhìn thấy mình bị người khác hãm hại, vô tội bỏ mình.
Cho nên, nàng mới sợ hãi như vậy.
Hắn tận mắt thấy nàng đi nghiệm chứng mộng cảnh xem có thật hay là không, thấy nàng lần lượt đi thăm dò, thấy nàng cuối cùng mất hết hi vọng, sắc mặt xám xịt ngồi dưới mái hiên Tĩnh Sinh các, nhìn một chỗ tuyết đọng rồi thì thầm một mình, “Sống lại một đời nữa sao? Chẳng lẽ ông trời thấy mình không cam tâm, nên mới ban cho cơ hội thứ hai?”
Hắn như bị sét đánh.
Những sự việc tiếp theo, mới là sự việc tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Vân Nương đến vườn mai một lần nữa, lần này nàng đã sớm có sự chuẩn bị, né tránh được sự tính toán của Cảnh Phức Thù và Bạc Cẩn Nhu, thành công bảo vệ được hài tử của Hình quán dưới mi mắt của Lữ Xuyên.
Hắn nhìn thấy nàng ngã vào dưới gốc mai, ôm thân thể nhu nhược của Hình quán. Hoa mai trắng tinh diễm lệ bay nhẹ trong gió, có vài cánh vừa vặn rơi trên môi nàng.
Nhan sắc kiều diễm như thế, lại khiến hắn nhớ lại bộ dáng miệng nôn ra máu tươi của nàng.
Nhìn mà giật mình.
Ác mộng từ đó cũng kết thúc.
Hắn mồ hôi đầm đìa mở to mắt, trước mắt là Đại Chính cung quỳ đầy người, miện quan được Lữ Xuyên nhặt lên, cung kính nâng trên tay, vẻ mặt lo âu nhìn hắn.
“Bệ hạ, bệ hạ có ổn không?”
Trong mắt hắn vẫn còn sự sợ hãi chưa tiêu tan, một hồi lâu mới run giọng nói, “Trẫm vừa rồi thế nào?”
“Ngài, ngài giống nhưrất đau thương, như bị ác mộng vây khốn.”
Là mơ sao?
Chân thực như thế, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là một cơn ác mộng?
Tay phải của hắn bất giác nắm chặt, ngay cả khớp xương cũng bắt đầu trở nên trắng bệch. Một lúc sau, bên hắn nở một nụ cười cổ quái, nói khẽ, “Đúng vậy, trẫm gặp ác mộng, chỉ là một ác mộng mà thôi.”
Thanh âm kia nếu nói là đang thừa nhận với Lữ Xuyên, còn không bằng nói là đang thuyết phục chính mình.
Thở sâu, hắn chậm rãi nói, “Hôm nay là ngày gì?”
Lữ Xuyên nghe thấy câu hỏi này thì sững sờ, “Hôm nay… hôm nay là ngày bệ hạ cử hành đại điển phong hậu…”
“Đại điển phong hậu?” Hắn mím môi, “Hoàng hậu là ai?”
Lữ Xuyên cảm thấy là lạ, nghe vậy cũng không dám chần chừ, lập tức đáp, “Là Cố Hiền phi nương nương.”
“Vân Nương sao?” Hắn bừng tỉnh đại ngộ, tự lẩm bẩm, “Đúng vậy, không sai, là nàng. Trẫm muốn phong nàng làm đương kim hoàng hậu.”
Cơn ác mộng kia quá hỗn loạn, khiến hắn mơ hồ không thể phân rõ đâu là thực, đâu là mơ. Nhưng bây giờ hắn đã xác định rõ. Hôm nay là đại điển phong hậu của Vân Nương, là lúc mà bọn họ đều đã chờ đợi rất lâu.
Hà Tiến đẩy rèm bước đến, thấy bên trong phòng quỳ đầy người, vẫn chưa hiểu rõ tình huống là gì đã bị dọa quỳ xuống theo.
“Bệ hạ…” Hắn run giọng hỏi.
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía hắn.
Hà Tiến dưới ánh mắt của hắn rõ ràng đã có chút sợ hãi, “Trương ngự y Trương Hiến… đang ở bên ngoài…”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía Lữ xuyên.
Lữ Xuyên thấy thế liên tục dập đầu, “Thần đáng chết, là thần phân phó Hà Tiến đi truyền ngự y. Thật sự là long thể bệ hạ không khỏe, trong lòng thần rất lo! Bệ hạ muốn phạt thần như thế nào cũng được, xin ngài để ngự y bắt mạch cho ngài đi!”
Hắn trầm mặc không nói.
Huyệt thái dương vẫn đang không ngừng co rút đau đớn, như nhắc nhở hắn sự việc gì vừa mới xảy ra.
“Bây giờ là giờ gì?”
“Giờ Thìn một khắc.”
“Nói cách khác, thời gian cách giờ lành chẳng còn bao nhiêu?” Hắn nói khẽ.
“Vâng…”
Hắn nhìn mây trôi trên bầu trời nơi phương xa, trong tròng mắt đen là cảm xúc mà người ngoài không thể nào hiểu được.
Phảng phất hơi mê mang, phảng phất hoài nghi, lại phảng phất bi thương.
Một lát sau những cảm xúc này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ôn nhu không biết làm thế nào, “Hôm nay là ngày nàng lần nữa trở thành thê tử của ta, sao ta có thể đến trễ được?”
Cho dù có chuyện gì phát sinh, đều không thể.

“Bệ hạ?” Thấy Hoàng đế không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình một chút, chân mày Cố Vân Tiện chau lại, “Thần thiếp nghe nói sáng hôm nay người truyền ngự y đến chính cung, lại bị đau đầu sao? Không được, bây giờ thần thiếp gọi các vị ngự y đến, bắt mạch cho ngài nhé?”
Nàng vừa nói liền xong phân phó cung nhân, hắn lại cầm lấy tay của nàng.
Nàng quay đầu.
Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Cố Vân Tiện thấy ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi vì đó run rẩy, sự bối rối nàng mới vừa gặp buổi sáng lại thấp thỏm dâng lên.
Nàng biết nhất định đã có chuyện xảy ra, mà nhìn hắn như thế này, tựa hồ vừa mới quyết định gì đó.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, “Trẫm không sao, nàng ngồi xuống đi.”
Nàng bị hắn lôi kéo ngồi xuống ở bên cạnh, tay vẫn bị hắn siết chặt.
Dùng lực quá lớn, nàng thấy hơi đau một chút.
Hoàng đế như muốn nói với nàng gì đó, vân đạm phong khinh mở miệng, “Trẫm nhớ rõ, đêm qua chúng ta nói chuyện phiếm, Vân Nương nàng nói, nàng tin vào luân hồi chuyển thế, đúng không?”
Ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, cũng không bỏ lỡ biểu cảm của nàng sau khi nghe được câu hỏi này, trong chớp mắt thần sắc trở nên cứng ngắc.
Ngẩng đầu, nàng mỉm cười trả lời: “Phải, thần thiếp tin.”
“Vì sao?” Hắn ôn nhu vuốt ve má nàng.
“Bởi vì thần thiếp tin Phật.” Cố Vân Tiện cười dịu dàng đáp.
Hoàng đế ồ một tiếng, “Là vậy sao?” Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, “Nói đến, trẫm nhớ kỹ Vân Nương nàng lúc trước cũng không tin Phật, chỉ là bởi vì mẫu hậu thành kính, nàng mới giúp người chép kinh Phật. Nhưng bây giờ xem ra, nàng còn tin hơn cả mẫu hậu rất nhiều.”
“Trong kinh Phật có rất nhiều đạo lý, hàm nghĩa sâu xa, thần thiếp được ích lợi không nhỏ, cho nên trở nên thành kính.” Cố Vân Tiện nói.
Là vậy sao?
Cuối cùng là bởi vì kinh Phật tuyệt diệu, thu phục được nàng, hay còn là bởi vì chính đã nàng trải qua sinh tử, cho nên bắt đầu tin trên đời này có quỷ thần?HẾT CHƯƠNG 120
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.