Một đêm này, Hoàng đế ngủ không được an ổn.
Ban đầu còn cho rằng sự nôn nóng tích tụ suốt nhiều tháng đã được hóa giải, vừa cảm thấy tâm trạng thư thái như nhìn thấy bình minh thì hắn lại mơ thấy một giấc mộng.
Cũng là một vài chuyện từ thuở thiếu niên, hắn tùy hứng phóng đãng, xuyên qua bụi hoa phấn hoa, du hí nhân gian. Trong mơ hắn nửa mê nửa tỉnh, tay thì ôm ấp tuyệt sắc giai nhân mà trêu đùa, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, nếu để Vân nương biết được những chuyện này, chắc là nàng ấy lại tức giận cho xem.
Nhưng mà cũng may, tất cả đều là chuyện đã qua.
Đang tự an ủi mình như vậy, gấm hoa rực rỡ bên cạnh bỗng nhiên biến mất vô tung. Hoàng đế trông thấy Vân nương đứng trong rừng mai, mặc bạch y phiêu phiêu mỉm cười nhìn mình.
Cơ Tuân mừng rỡ, quên mất bản thân chỉ đang nằm mơ, vội chạy đến trước mặt nàng.
Cầm tay Vân nương, hắn ngạc nhiên phát hiện tay nàng lạnh không khác gì một khối băng.
“Sao lại lạnh như vậy?” Hoàng đế nhíu mày, đem đôi bàn tay trắng nõn kia ủ trong lòng bàn tay, thổi ra một ngụm nhiệt khi, “Ra ngoài mặc nhiều vào, phải để ý đến sức khỏe.”
Tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, hương mai đưa tới từng trận, rõ ràng là vào đông nhưng nàng lại chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn bạc, khó trách lại lạnh cóng thành như vậy.
Vân nương không đáp, chỉ cười.
Hoàng đế không nhịn được mà trở nên lo lắng, duỗi tay ra chạm vào gương mặt nàng, thử gọi: “Vân nương?”
“Điện hạ.” Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466156/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.