Cố Vân Tiện vẫn ở Lưu Du điện như lần trước, cũng xem như khá quen thuộc với nơi này. Thời tiết trên núi lạnh hơn dưới đất liền, nàng phân phó cung nhân đốt hết địa long trong điện, sau đó thì chui vào chăn ấm chuẩn bị ngủ. 
Thái Hà hỏi mà vẻ mặt có phần do dự: “Nương nương không chờ một chút nữa sao? Có lẽ một lát nữa Hoàng thượng…” 
“Ta rất mệt, không thể chờ được.” Nàng mơ màng nói, “Nếu Hoàng thượng đến, em cáo lỗi giúp ta.” 
Dứt lời, Cố Vân Tiện liền quay lưng lại, không quan tâm đến những ánh mắt bối rối phía sau. 
Nàng thầm nghĩ, nếu như Cơ Tuân đến, thấy mình đã ngủ sẽ không đánh thức mình dậy. Cho dù hắn gọi, nàng cũng sẽ giả vờ ngủ say. Tóm lại, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không cần để ý tới hắn. 
Quyết định xong, nàng im lặng nhắm mắt, lỗ tai lại chú ý động tĩnh ngoài cửa. 
Cũng tốt, đêm nay hắn không đến. 
Sáng hôm sau Cố Vân Tiện tỉnh dậy, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy tuyết rơi như ý nguyện. 
Trận tuyết rơi này chẳng khác gì lông ngỗng bay trắng xóa cả bầu trời. Tuyết trắng bao phủ cả ngọn núi đúng như lời Cơ Tuân từng nói, từng ngọn cây cọng cỏ như được chạm khắc bằng băng, xinh đẹp khôn xiết. 
Cố Vân Tiện dựa vào cửa sổ ngắm tuyết rơi, bỗng nhiên quay đầy nói với A Từ: “Mang áo choàng đến cho ta.” 
“Tiểu thư muốn ra ngoài sao?” A Từ kinh ngạc, “Bây giờ tuyết lớn như vậy, tiểu thư vẫn nên đợi một lát nữa rồi hẵng đi.” 
Cố Vân Tiện, lặp lại lời mình vừa nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466133/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.