“Hiền phi nương nương, Tu nghi nương nương… đã đi rồi…”
Cố Vân Tiện nghe cung nhân nói, lòng chợt mê mang.
Khương Nguyệt Thường chết rồi?
Nàng vốn còn cho rằng phải cùng nàng ta dây dưa một thời gian nữa, không ngờ nàng ta lại cứ như vậy dứt khoát ra đi.
“Còn tiểu hoàng tử thì sao?” Trang Quý cơ hỏi.
“Hoàng tử rất khoẻ, nay đang được nhũ mẫu chăm sóc.”
Nhu Tiệp dư mềm lòng, không nhịn được than thở: “Thật là một đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra đã mất mẹ.”
Người ở đây hầu hết đều không có ấn tượng tốt về Khương Nguyệt Thường, cũng không như Nhu tiệp dư vì đã nuôi con dưỡng cái mà đồng cảm với nàng ta, cho nên đều không cho là đúng. Thậm chí còn có người thầm vui vẻ, bớt đi một đối thủ khó đối phó như vậy, cho dù thế nào cũng đều là chuyện tốt.
Cố Vân Tiện quét mắt nhìn, khi nghe được lời này, Dục Chiêu nghi đột nhiên sáng mắt lên như đã nghĩ ra chuyện gì.
Cửa phòng sinh mở ra, Linh Thục viện mặt không cảm xúc bước ra. Y phục trên người nàng dính máu tươi, nhìn qua có phần đáng sợ.
Dục Chiêu nghi bước đến, an ủi nàng ấy: “Kính nương, người đã mất, ngươi đừng quá đau buồn.”
Trong mắt Linh Thục viện không vương chút cảm xúc, cũng không để ý đến Dục Chiêu nghi, mà lại đi đến chỗ Cố Vân Tiện, bình tĩnh nói: “Hiền phi nương nương, thần thiếp muốn xem tiểu hoàng tử một chút.”
Cố Vân Tiện gật đầu ưng thuận: “Ôm tiểu hoàng tử đến đây.”
Nhũ mẫu nhanh chóng ôm đứa bé đến. Lần này, Cố Vận Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466152/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.