Trước kia, mỗi khi ta không nghĩ ra vì sao cuộc sống của ta lại khác xa những đứa trẻ khác, Trương đại nương thường mang cơm đến cho ta sẽ dùng câu ngạn ngữ này dạy bảo ta, nói ta là người làm việc lớn, vì thế không nên phiền muộn mấy chuyện vớ vẩn này.
Ta nghĩ, phải có ý chí sắt đá và sức chịu đựng cứng cỏi cỡ nào, mới có thể nhẫn nhịn cái loại phiền muộn của mười bốn năm ròng bị nhốt trong một cái cũi chỉ có bốn vách tường này? Mà một cô nương như ta, vai không thể vác tay không thể xách, đã không thể dẫn binh đánh giặc, cũng không thể vào triều làm quan. Chuyện duy nhất có thể làm, chính là mỗi ngày đối mặt với một khối ngọc như ý được xưng là thánh vật “Phượng Khấp Huyết”, khẩn cầu trời cao phù hộ cho dân chúng trong vịnh Tấn Vân hàng năm được mùa màng bội thu, thân thể khỏe mạnh.
Lâm đại thẩm thường tới nói chuyện giải sầu với ta cũng sẽ tốt bụng an ủi ta, rằng người dân trong vịnh hiền lành biết bao, một vu nữ như ngươi nếu ở nơi khác ắt sẽ bị đánh chết, còn nói gì tới sống tốt hay không, ngươi nên biết thế nào là đủ, huống hồ lúc trước cái mạng nhỏ này của ngươi là do trưởng vịnh liều mạng giữ lại, báo đáp là chuyện đương nhiên phải làm, dù sao còn tốt hơn nhiều so với bảo ngươi gả cho ông ta làm tiểu thiếp có phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]