Kỳ thật, đối với câu “Đêm nay tới phòng ta” này ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm, vậy nhưng vị nào đó bên cạnh lại cuống quít tới mức nhảy loi choi, đi qua đi lại trước mặt ta không dưới mười tám lần, cả buổi chỉ lẩm bẩm “Làm sao bây giờ, Thế Liên cô nương, cô nương còn chưa tắm gội kìa!”
Mắt ta đảo trái đảo phải theo bóng dáng Tiểu Đàm, “Một tuần trước ta mới tắm rồi mà.” Nói rồi gãi gãi lưng, “Còn chưa ngứa lắm thì tắm làm gì?”
Mặt Tiểu Đàm cứng đờ ra, ra chiều không thể tin nổi, “Hôm qua rõ ràng nô tì đã ném cô nương vào bồn tắm…”
“Ta lại trèo ra…” Hầy, ưu điểm của ta đều không được thanh tao cho lắm, đáng để khoe ra nhất thì hẳn là tiết kiệm nước. Kỳ thật hoàn cảnh tạo nên tính cách quả là chân lý, ta bị nhốt mười sáu năm, đều là đến tiết thanh minh đoan ngọ lúc làm lễ cúng tế mới có cơ hội chạm vào nước, dần dà tần suất liền cố định thành nửa năm tắm một lần. Sau khi ra khỏi vịnh Tấn Vân, thì gặp phải Tiểu Phượng Tiên, muốn sống tao nhã một chút cũng không được như nguyện, chỉ có thể ngày ngày đi theo hắn dãi nắng dầm mưa, ở sơn động vào hắc điếm, thực ông nội nó đau lòng.
Nàng bị ta dọa cho hoảng hốt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, chủ tử của chúng ta mắc bệnh sạch sẽ, khẳng định sẽ không khoan dung cho cô nương như vậy đâu!”
Ta khinh bỉ xòe hai tay, đi về phía phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-cai-tay-nai/1903941/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.