Lúc ngồi trên xe ngựa, ta liên tiếp quay đầu nhìn Tiểu Đàm với A Anh, bọn họ không ngừng vẫy tay với ta, nhìn bóng dáng họ ngày càng xa, nỗi luyến tiếc của ta cũng dần trào dâng.
Sau đó A Anh hét bảo ta một câu gì đó, ta chỉ nghe được vài chữ, chờ rồi cưới gì đó, cũng không hiểu lắm, nhưng thấy Tiểu Đàm đột nhiên cốc đầu nó một cái, sau đó chỉ chỉ ta với Tiểu Phượng Tiên, lấy tay ngoặc thành dấu đồng tâm kết, vẻ mặt A Anh liền ỉu xìu.
Ta cảm thấy hiểu lầm này có phần nghiêm trọng, thế là vươn người ra, định hô một tiếng ta cùng hắn không phải một đôi, giọng nói Tiểu Phượng Tiên liền thủng thỉnh truyền tới:
“Ngồi yên.”
Thoắt cái, bánh xe liền lăn qua một tảng đá không nhỏ, cả khoang xe lắc lư, ta bị nẩy lên, đầu đập cái rầm vào khung cửa xe cứng đơ, ta liền váng đầu hoa mắt ngã về chỗ ngồi.
Nhất định là cố ý! Thực ông nội nó đau…
Trấn Ngọc Lương tuy hẻo lánh, nhưng cách kinh thành cũng không xa, đường được làm cũng rất đẹp, có lẽ đã khoanh vùng chỗ này chờ khai phá, nhưng mới mở núi sửa đường, chưa tiến vào kiến thiết.
Đi xe chưa tới bảy ngày, chúng ta liền đến nơi được đồn là trái tim của nước Thanh Hành − đô thành An Kinh.
Lúc vào thành sắc trời đã tối, nhưng vừa khéo gặp đúng dịp tết thủy đăng mười năm mới có một lần, khắp phố xá đều là thiếu niên thiếu nữ đúng độ nụ tình chớm nở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-cai-tay-nai/1903943/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.