Thế là, Phượng Khấp Huyết, mất rồi… Ta cảm thấy, trong mắt Tiểu Phượng Tiên, nếu nhất định phải chọn bỏ một thứ giữa ta với Phượng Khấp Huyết, khỏi cần nghĩ hắn cũng vứt bỏ ta. Cho nên sau khi xảy ra bi kịch này, phản ứng đầu tiên của ta là ta sẽ bị hắn xẻ thịt róc da không thương tiếc cho mà xem.
Ta ỉu xìu ủ rũ, Tiếu Tiếu thấy thế vội hỏi ráo riết rốt cuộc là thứ gì mà quý báu như thế, ta sợ hắn mà biết thì cũng muốn đập chết ta, nên chỉ đáp qua loa rằng thứ đó không đáng giá lắm, chỉ hơi tiếc vì đánh mất mà thôi.
Hắn an ủi ta, “Chuyện đó có gì đâu? Làm rơi ở đâu thì tới đó tìm lại, chúng ta không giống như thủ lĩnh, không có vẻ ngoài nổi bật, cải trang một chút là không bị bắt đâu.”
Ta vỗ đùi cái bốp, ý kiến hay.
Thế là hắn kiếm cho ta một bộ quần áo nông dân để thay, chúng ta liền xuất phát. Được cái Tiếu Tiếu tuy khinh công gà mờ, nhưng lúc men theo con đường tắt mà Tiểu Phượng Tiên phát hiện ra, thi thoảng hắn còn có thể sử dụng chút công phu cưỡi mây đạp gió, không tốn nhiều thời gian chúng ta đã lên tới đỉnh núi.
Lúc đi trên con đường dẫn tới khe núi, để không hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, chúng ta chỉ có thể đi theo tốc độ của dòng người, không dám bay ngang lướt dọc. Ta vừa khẩn trương lại vừa sốt ruột, chỉ sợ đến muộn một bước cục đá đó đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-cai-tay-nai/1903957/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.