Ta vừa nghe, trong lòng liền bình tĩnh lại. Thanh nhuyễn kiếm đen sượt qua gò má ta, quấn lên cổ tên trộm, chỗ bị lưỡi kiếm siết ứa ra máu, tựa như chỉ cần hơi dùng sức, là có thể khiến cho hắn đầu lìa khỏi cổ, dưa chín rụng cuống…
Vẻ mặt tên trộm cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn trừng trừng nhìn phía sau ta, môi không kìm được mà run rẩy, nước miếng chảy cả ra cằm.
Giọng nói của Tiểu Phượng Tiên vang lên sau tai ta, vẫn lạnh lùng như thường, “Bẩn, buông tay.”
Chớp mắt sau tên trộm buông lỏng tay, ta rơi vào trong lồng ngực Tiểu Phượng Tiên. Tiểu Phượng Tiên cực kỳ mạnh mẽ nắm ngang eo ta bằng một tay, chân ta chới với không chạm đất, chỉ có thể bất đắc dĩ để hắn xách như vậy.
“Của nợ thì nên an phận.” Tiểu Phượng Tiên liếc ta một cái, “Lấy lại đồ đi.”
Ta ngượng ngập móc tay vào túi áo tên trộm, tên trộm cũng không dám manh động, bắt đầu ngoạc miệng van nài.
Mọi âm thanh xung quanh đều lặng đi, đột nhiên có người tinh mắt nhận ra phong cách thời trang quá mức phô trương của hắn, thì thầm: “Hắc Mãng quỷ kiếm, mặt nạ da mềm, cùng một vị cô nương… Hắn không phải là Phượng Thất Thiềm đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra, mọi âm thanh càng thêm im bặt, tên trộm kia nghe thế liền nước mắt tung hoành, nói năng lộn xộn.
Ta thấy Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, tay rục rịch, có vẻ bực mình muốn sát sinh.
Ta cũng không biết lòng tốt từ đâu trỗi dậy, vươn tay khoác lấy cánh tay hắn, “Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-cai-tay-nai/87005/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.