

Gả vào Hầu phủ ba năm thì bị hưu, ta xấu hổ cúi đầu quay về quê cũ.
Ngày ngày trồng rau hái thuốc, nuôi gà nuôi vịt.
Nơi đây, chẳng còn ai gọi ta là kẻ nhà quê không xứng ngồi chung một bàn với họ, cũng không ai vừa ăn cơm vừa che miệng làm bộ buồn nôn.
Vài năm sau, cả nhà Hầu phủ bị lưu đày, đi ngang qua thôn ta.
Ta cùng dân làng đứng xem náo nhiệt, trông thấy Thẩm Từ lê cái chân tật đi qua.
Hắn nhìn thấy ta giữa đám đông, trong mắt là vẻ mừng rỡ như thể tìm lại được bảo vật đã mất.
Còn ta, chẳng còn chút xót thương hay ngưỡng mộ nào dành cho hắn, chỉ thấy thống khoái vô cùng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.