Kỷ Lương tuy là phụ nữ nhưng lại cực kì lưu manh, trong cục cảnh sát lưu truyền một câu như thế này: “Đừng nói chuyện kỷ luật với cảnh sát Kỷ, vì cô ấy sẽ giở trò lưu manh với cậu; đừng giở trò lưu manh với cảnh sát Kỷ, vì cô ấy sẽ càng lưu manh hơn cậu.”
Hạ Vũ, sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống phục vụ quân đội, hội tụ tất cả các tiêu chuẩn của một quân nhân. Đó là vẻ bề ngoài, sự thực là vô cùng bại hoại. Bảy năm trước, không hiểu nội tình bên trong, mà anh đem trong sạch con gái nhà người ta ăn sạch rồi còn mở miệng hỏi người ta muốn gì. Bảy năm sau gặp lại, người ta mang con anh một mình nuôi dưỡng thành một cậu bé thiên tài nhưng khá lưu manh.
Còn cô gái dịu dàng thanh nhã năm xưa giờ trở thành một nữ cảnh sát lưu manh không kém ai. Rồi dần dần anh phát hiện, thật ra cô gái năm xưa không thay đổi. Chỉ là cô ấy giỏi ngụy trang hơn, giỏi dùng lớp vỏ mạnh mẽ sắc đá vô lại của mình để che đi những góc tối trong tâm hồn. Bởi vì nếu không mạnh thì sẽ bị kẻ mạnh hơn ức hiếp, nếu không lưu manh thì sẽ bị kẻ lưu manh leo lên trên đầu ngồi. Vì muốn bảo vệ con mình, cô phải mang lên người lớp vỏ của một tên lưu manh…
Ít ai biết được Kỷ Lương cũng biết khóc khi gặp chuyện buồn, cô ấy không phải lúc nào cũng trưng lên môi nụ cười bỡn cợt. Cũng chả ai để ý tới thật ra dù mạnh mẽ thế nào thì cô ấy cũng là một người phụ nữ bình thường. Một mình bước chân ra đời thì phải mạnh mẽ, nhưng đặc quyền của phụ nữ đó là cần được chở che chăm sóc. Hạ Vũ, liệu anh có cho được Kỷ Lương sự chăm sóc mà cô ấy cần hay không?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.