“Anh, anh… Anh không biết xấu hổ!”
Kỷ Lương lắp bắp một lúc mới bùng nổ ra một câu như vậy.
“Tôi nói có gì sai không?” Cảnh sát Hại hỏi lại, ra vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Đêm… đêm đầu tiên cái quái gì…” Khỉ thật, Kỷ Lương, mày lắp bắp cái gì thế: “Bà đây với anh không có đến nửa xu quan hệ!!!”
“Bảy năm trước, em thừa dịp tôi uống say đến bất tỉnh nhân sự… rồi cưỡng bức tôi!”
Những lời nói khiến người sợ chết khiếp cứ thế mà tuôn ra. Cái loại lời nói khiến đàn ông mất hết cả danh dự thế này mà anh ta cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra, lại còn nói rất lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy… khí phách ngời ngời… đúng là bội phục, bội phục. Thi Thanh Trạch vừa xem trò vui, còn không quên thầm bình luận vài câu.
“Tôi… tôi, tôi cưỡng bức anh thì sao? Chẳng lẽ anh không sướng à?” Muốn so độ trơ phải không?! Cái khác thì cô không dám nói mạnh, chứ độ trơ thì Kỷ Lương cô có thừa.
Sặc máu! Mấy câu này, cũng chỉ có Lương Lương bé nhỏ có thể nói ra thôi. Thi Thanh Trạch nhìn dáng vẻ của Kỷ Lương bây giờ như con mèo bị đạp trúng đuôi, rồi lại nhớ đến trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Hạ Vũ… Bảy năm, nói vậy là… Hắn chợt hiểu ra…
Hạ Vũ nhướng mắt, nhìn bộ dạng xù long của cô, đột nhiên anh cảm thấy tâm trạng nặng nề đã giảm bớt đi nhiều, sau đó, anh lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa trả lời: “Không hề.”
“Mẹ kiếp ---.” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luu-manh-con-thien-tai/1234869/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.