Sau khi tiễn đám cảnh sát kia xong. Hạ Vũ đang định nói với tên nhóc kia vài câu, thì Tần Dịch hí ha hí hửng thò đầu ra khỏi toilet. Từ vị trí đó, cậu không phát hiện ra Hạ Vũ đang đứng cửa, chỉ nhìn thấy Kỷ Duệ đang ngồi trên ghế salon, liền bĩu môi hỏi Kỷ Duệ: “Này! Anh Duệ, tình hình thế nào rồi?”
Vừa rồi cậu vẫn đang nằm dài trên ghế salon buôn chuyện đến quên trời quên đất, bàn tán với mọi người xem đội trưởng Lương và cái người họ Hạ kia sẽ bắn lửa thế nào, rồi lại suy đoán xem yêu hận tình thù của hai người năm đó lâm li ra sao, thì anh trai nhà họ Kỷ kia lấy lí do “việc xấu trong nhà không nên phơi ra ngoài” để ngắt điện thoại của cậu. Tuy cậu rất muốn trở lại hiện trường để đưa tin, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình quá mong manh. So đi tính lại, dù không cam lòng, cậu cũng quyết định trốn vào toilet, tránh khỏi hiện trường, nhưng vẫn đủ gần phòng khách, có thể nghe được ít nhiều.
Cuối cùng, cậu hiểu được một chuyện: con mẹ nó, toilet nhà đội trưởng Lương cách âm quá tốt!
“Cái gì như thế nào?”
“Ối ---.”
Giọng nói của Hạ Vũ khiến Tần Dịch giật nảy người. Liếc quanh một vòng cậu mới phát hiện, không biết Hạ Vũ đã đứng cách cậu chỉ khoảng ba bước chân từ bao giờ nữa… Gã này tuổi mèo hay sao mà đi cũng không phát ra tiếng thế.
“Ha ha --- Sếp Hạ, anh vẫn còn ở đây à…” Tần Dịch gãi gãi đầu, lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luu-manh-con-thien-tai/1234878/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.