Kỷ Lương rất khó mà tưởng tượng, một Đoàn Khanh Nhiên cầm dao giải phẫu thi thể kia, mà đổi thành cầm dao thái thịt, xào rau, nấu canh‼! Thật quá khủng bố. Cô khẽ run người, vẫn thấy hình ảnh Đoàn Khanh Nhiên cầm dao giải phẫu đẹp hơn nhiều.
“Tình yêu, ôi tình yêu……” Kỷ Lương lắc lắc đầu, ra vẻ văn nghệ sỹ cảm thán: “Hỏi thế gian, tình là gì……”
Vừa nói xong, mọi người xung quanh giống như bị sét đánh, không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, hôm nay trời nắng, đâu có sét đâu. Sao cảnh sát Kỷ nhà mình lại giống như bị bổ vào đầu, bổ đến bửa cả não ra hay sao mà lại ra vẻ cảm thán về chuyện tình yêu thế này…
Trầm ngâm một lát, Kỷ Lương kết luận: “Phật nói…… là rác rưởi‼!” Cô đã vứt cái thứ rác rưởi đó đi từ tám trăm năm trước rồi: “Mọi người làm sao vậy?” Sao cứ nhìn chằm chằm cô như thế!
“Không!”
Mọi người đồng thanh đáp, cũng thu hồi hết tầm mắt, chỉ thầm nghĩ: Đây mới là cảnh sát Kỷ bình thường.
“Sếp — có việc này!” Lý Trạch vừa ở ngoài về, kéo theo một người đàn ông trung niên vẻ mặt rất suy sụp. Người đàn ông đó nhìn có vẻ nghèo, mặc một chiếc áo jacket cũ kỹ màu nâu, râu ria xồm xoàm, tóc muối tiêu, mặt xanh xao vàng vọt. Lúc bị kéo vào, mồm ông ta không ngừng mấp máy, chú ý lắm mới nghe được ông ta lặp đi lặp lại câu: “Thật sự xin lỗi…… Thật sự xin lỗi…….”
“Sao thế?” Kỷ Lương hỏi Lý Trạch.
“Không biết gã này phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luu-manh-con-thien-tai/208935/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.