🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kỷ Lương nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú kia, trong đầu hiện lên hai chữ rất rõ ràng, hai chữ này cứ không ngừng phóng to, phóng to, phóng to, chiếm cứ hết dung lượng trong não bộ của cô, chặn lại tất cả mọi suy nghĩ thông thường, khiến cô nhất thời hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ có thể khẽ nhếch cái miệng đang đầy khoai tây chiên kia lên, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Kỷ Lương—” Hạ Vũ nheo mắt lại, gọi cô lần nữa. Anh hơi bất mãn với phản ứng cứ như gặp quỷ của cô.
Kỷ Lương…. nói đi, cô muốn gì?!
Giọng nói lạnh như băng kia bỗng chui ra từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, đâm vào tim cô khiến nỗi đau lan khắp toàn thân, cũng khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Không giống! Không giống! Bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Cô đã không còn là cô nhóc ấu trĩ, ngu dại của bảy năm trước nữa rồi.
Kỷ Lương yêu điên cuồng của bảy năm trước, đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Phải làm sao đây…
“Chào — anh đẹp trai, trùng hợp thật!” Cô cười, khóe miệng cong lên, tự nhiên một chút, chào hỏi giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại là được: “Đã lâu không gặp!” Đúng là đã lâu!
“Bảy năm, sáu tháng, mười ba ngày!” Hạ Vũ nhìn gương mặt thanh lệ đang đứng trước mặt mình, nói ra một chuỗi con số chính xác.
“Ha ha ha — anh nhớ rõ vậy cơ à!” Nhớ rõ vậy làm gì?! Kỷ Lương cười cợt để che giấu đi sự bất an trong lòng mình: “Anh đẹp trai, anh vẫn đẹp trai như trước nhỉ!”
Hạ Vũ nhíu nhíu mày, nhìn cô gái có vẻ rất lưu manh trước mặt, hoàn toàn khác với cô nữ sinh thông minh lanh lợi trong trí nhớ của anh: “Em… Thay đổi rồi!” Sự thay đổi của cô, khiến anh cảm thấy hơi xa lạ, hơi… không nắm bắt được!
“Ha ha ha…” Kỷ Lương thô lỗ cười, không trả lời. Cô xoay người, cầm cốc nước lên uống một hớp. Tần Dịch đứng bên cạnh nhìn thấy bàn tay đang cầm cốc của cô khẽ run lên: “Cũng đã hơn bảy năm rồi, ít nhiều gì cũng phải thay đổi!” Anh cũng thay đổi đó thôi… trưởng thành hơn… và… đẹp mắt hơn!
Anh của năm đó, gầy hơn hiện giờ một chút, cũng không ngăm đen như bây giờ, tóc dài hơn bây giờ một chút… Anh bây giờ, càng khiến người ta say đắm hơn, cũng quyến rũ hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Kỷ Lương đã phát hiện ra, mấy năm nay mình vẫn chưa học được cách lãng quên.
“Hóa ra hai người biết nhau à!” Cục trưởng béo bị bỏ rơi đứng bên cạnh lên tiếng, phá vỡ tình hình bế tắc trước mắt. Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Vũ, rồi lại nhìn Kỷ Lương, cấp dưới đắc ý của mình: “Vậy tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nhiều, hy vọng về sau hai người có thể hợp tác vui vẻ!” Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được giữa hai người này có vấn đề, nhưng mà, điều quan trọng nhất khi làm một người lãnh đạo, đó là: thấy mà như không thấy.
“Hợp tác…?!” Kỷ Lương hét chói tai, lại một lần nữa khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Người phụ nữ la hét thì mọi người đã thấy nhiều, nhưng mà… cảnh sát Kỷ từ trước đến giờ đều là người khiến người khác phải la hét, tuyệt đối khác biệt với chuyện tự cô la hét. Lúc này, nghe được tiếng hét của Kỷ Lương, mọi người đã hoàn toàn tỉnh ngộ: Thì ra, vị cảnh sát Kỷ vĩ đại đúng thật là một người phụ nữ.
“Cảnh sát Kỷ!” Hạ Vũ nhìn cô chằm chằm, lặp lại rõ ràng từng chữ, từng chữ một: “Hy vọng… sẽ hợp tác vui vẻ!”
Vui vẻ cái rắm ấy!
Kỷ Lương thầm gào thét trong lòng. Nhưng người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Lãnh đạo trực tiếp đã nói vậy rồi, thì một nhân vật nhỏ bé như cô còn làm gì được nữa, ngoại trừ mặc kệ?!
Bất ngờ gặp lại, không chỉ khiến Kỷ Lương kinh hãi trong lòng, mà cũng khiến Hạ Vũ thầm nổi sóng.
Kỷ Lương là một nhân vật bất ngờ trong cuộc đời của anh, luôn là như thế.
Bảy năm trước, khi anh tỉnh dậy và phát hiện cô ** nằm ngủ say bên cạnh mình, anh đã rất luống cuống. Lần đầu tiên chân tay anh luống cuống như thế, bối rối muốn tìm câu gì đó để nói, nhưng cuối cùng lại chọn câu nói khiến người ta tổn thương nhất.
Giữa bọn họ đã phát sinh ra chuyện không nên phát sinh nhất…
Hối hận à?
Anh đã tự hỏi rất nhiều lần, nhưng đáp án chỉ có một: Không hối hận!
Anh lúc đó, anh của lúc đó, không thể cho cô những gì cô mong muốn. Nếu lúc đó giữ cô lại bên cạnh, sẽ chỉ làm cô khổ sở hơn!
Nhưng giờ thì…
Anh nên đặt Kỷ Lương ở vị trí nào đây?!
Hạ Vũ cúi đầu nhìn vòng dây đeo trên cổ tay, thứ mà năm đó Kỷ Lương đi chùa để cầu bình an cho anh. Anh cũng không tin những thứ này, nhưng vẫn đeo, đeo quen rồi nên cũng chẳng muốn cởi ra. Mấy năm gần đây, anh gặp không ít nguy hiểm, nhưng đều có thể hóa nguy thành an… Dù có lúc chỉ cách một sợi chỉ mỏng manh là anh sẽ bước chân vào quỷ môn quan, thế mà vẫn cố gắng kéo lại được mạng sống của mình. Người khác đều nói anh cao số, không chết được, nhưng chỉ có anh hiểu rõ, mỗi khi anh không thể kiên trì, thì anh đều nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn, trong sáng, thanh tú kia, cùng với câu nói cửa miệng của cô: “Em biết anh có thể mà!”
Câu nói đó, là một sự tin tưởng vô điều kiện, không có cách nào lý giải của cô dành cho anh…
Sau khi chia tay cô bảy năm trước, anh không chủ động đi tìm cô. Vì anh nghĩ có thể cô sẽ quay về. Bởi vì… cô vẫn luôn chăm sóc, lo lắng cho anh như vậy, thế mà không ngờ, đã chia tay tới bảy năm trời.
Lúc ấy, anh đã nghĩ, chuyện của hai người, có lẽ chia tay là kết quả tốt nhất. Nhưng hôm nay, bất ngờ gặp lại cô ở Cục Cảnh sát, nhìn thấy cô càng trở nên xinh đẹp hơn, càng trở nên… xa lạ hơn, anh mới nhận ra, mình lại nhớ cô nhiều đến thế.
Anh muốn hỏi cô mấy năm nay làm gì?
Anh muốn hỏi cô, mấy năm nay cô sống thế nào?
Còn nữa… Điều quan trọng nhất mà anh muốn hỏi cô… đó là… bên cạnh cô đã có người nào khác chưa?
Nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra miệng, chỉ giống như bạn cũ gặp lại, chào nhau một câu, sau đó… sau đó… sẽ không có sau đó nữa.
Cứ như vậy, làm việc với nhau giống như đồng nghiệp bình thường, đối với bọn họ mà nói, có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Vậy tại sao anh lại cảm thấy buồn bực và… không cam lòng thế này?!
“Anh Vũ, em vào nhé!”
Hạ Tĩnh mở cửa phòng đọc sách, mở to hai mắt, tò mò nhìn anh. Hôm nay, sau khi về nhà, anh tự nhốt mình trong phòng đọc sách. Đến giờ cơm chiều rồi vẫn không thấy anh ra, cô mới lên lầu gọi: “Anh Vũ?” Anh ấy mà cũng biết ngẩn người à? Ngay cả cô bước vào mà cũng không phát hiện sao?
Hạ Tĩnh đến gần, phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm sợi dây cầu an trên cổ tay.
“Anh nhớ Tiểu Lương à?”
“Tĩnh.” Hạ Vũ giật mình phản ứng lại: “Em vào lúc nào thế?”
“Em có gõ cửa rồi.” Hạ Tĩnh bĩu cái môi xinh xắn, dáng vẻ rất xinh đẹp, đáng yêu: “Nhưng anh có phát hiện đâu.” Cô đi lại gần, ghé vào bàn làm việc, tay chống cằm, mở to hai mắt: “Anh Vũ, vừa rồi anh đang nhớ Tiểu Lương hả?!”
Hạ Vũ trầm mặc.
“Không phủ nhận tức là thừa nhận đấy nhé.” Hạ Tĩnh gật gật đầu, tự biên tự diễn: “Thật ra, em cũng rất nhớ Tiểu Lương!” Năm đó, hai người là bạn rất thân, rốt cuộc không biết xảy ra chuyện gì, mà Tiểu Lương không nói không rằng, xin nghỉ học, rồi cũng không một lời từ biệt, biến mất tích luôn.
Lúc đó cô có nhờ anh Vũ giúp cô tìm, nhưng anh Vũ vô lại kia lại không thèm giúp. Đã bao nhiêu năm rồi, không biết giờ Tiểu Lương sống thế nào.
“Anh Vũ, theo anh, liệu có khi nào bây giờ Tiểu Lương đã lập gia đình, có con rồi không?!” Hạ Tĩnh không hiểu tâm tư Hạ Vũ lúc này đang vô cùng rối loạn, tùy ý suy đoán: “Tiểu Lương tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô ấy, muốn cưới cô ấy về, sau đó sinh…”
“Sẽ không đâu!”
Hạ Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt đứt suy đoán của cô, khiến Hạ Tĩnh hoảng sợ.
“Anh Vũ, anh… anh làm em sợ đấy, anh…” Hạ Tĩnh phàn nàn, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Vũ, cô liền sợ hãi vọt sang một bên, nuốt hết những lời phàn nàn đang định nói xuống: “Hung dữ gì chứ, không thèm nói chuyện với anh nữa…” Nói xong, cô xoay người định rời khỏi phòng đọc sách, tiếng Hạ Vũ gọi to ở phía sau làm cô dừng lại: “Tĩnh……”
“Có chuyện gì!” Hung dữ với cô, thì cô cũng chẳng thèm nói chuyện tử tế đâu.
“Lương… Tiểu Lương……”
“Tiểu Lương làm sao?” Vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Kỷ Lương, Hạ Tĩnh lập tức ném hết cả những bất mãn vừa rồi ra sau lưng, vội quay lại dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, hy vọng anh có thể cung cấp cho cô tin tức về người bạn tốt này.
“Anh… Hôm nay anh gặp Tiểu Lương!”
Rốt cuộc, anh vẫn nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.