Vừa đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, Kỷ Duệ đã cảm nhận được một tầm mắt nóng rực. Cậu khẽ liếc qua khóe mắt, không ngoài dự đoán, cậu đã thấy ngay chiệc xe màu đen đang đỗ ở bên kia đường kia --- Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là ngốc nghếch mà!!!
Trước đây vài phút, cậu nhận được tin nhắn của Kỷ Lương, trong đó viết rất ngắn gọn: Anh Duệ, mẹ sai rồi, anh tự bảo trọng. Giúp mẹ ngăn chặn một chút, mẹ sẽ tìm cứu viện.
Không cần phải tốn nhiều tế bào não, cậu cũng có thể đoán được đại khái có chuyện gì rồi. Bây giờ, nhìn chiếc xe kia.. Hừ --- may mà chỉ số thông minh của cậu không phải là di truyền từ Kỷ Tiểu Lương.
Tên nhóc kia âm thầm chỉ trích IQ của Kỷ Lương thêm lần nữa, sau đó giả vờ như không phát hiện ra chiếc xe kia đang hướng về phía mình, mà đi về phía cô giáo của mình đang đứng ở cổng trường: “Cô La ---.”
Cô giáo kia họ La, tên là Mỹ Linh, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc than. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại, thì chính xác là một thặng nữ lớn tuổi. Là một người phụ nữ của thời đại mới, cô giáo La cảm thấy, phụ nữ phải tự mình cố gắng, không cần phải dựa dẫm vào đàn ông mới có thể sống qua ngày. Chỉ nhìn cô ấy là biết, còn trẻ tuổi mà đã được làm giáo viên chủ nhiệm của một lớp tiểu học rồi. Đây không phải là ví dụ rõ ràng nhất sao.
Nghe nói, khi còn đi học, cô giáo La có qua lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luu-manh-con-thien-tai/1234872/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.