Bạn đang đọc truyện Mành Chỉ Đỏ của tác giả Tửu Ca Hoan Ái. Nhưng tấm áo ấy nay đã nơi đâu, hay chỉ còn chút vải vụn của những đêm vương vấn mối tơ lòng?
“Uyển Nhi, mùa Xuân đến, ta sẽ dắt nàng đi ngắm xuân hoa thu nguyệt. Khi Hạ về, ta sẽ cùng nàng cưỡi lên khoái mã Tiểu Hồng, lăn lộn trên khắp vùng bình nguyên rộng lớn. Rồi Thu sang, đôi ta sẽ cùng dạo chơi trên cầu Ô Thước, thả đèn hoa đăng, lặng ngắm những vì tinh tú tỏa sáng trên bầu trời Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành. Đêm đông buốt giá, ta và nàng sẽ trở về đỉnh Tuyết Vân Sơn, cùng ủ một vò Vạn Mộng túy, chôn dưới gốc bồ liễu ngoài cửa viện Nghinh Uyên. Nàng muốn đi đâu, muốn làm gì, ta sẽ đều theo nàng. Chỉ mong cầu rằng nàng không bỏ lại ta bơ vơ lạc lõng giữa chốn hồng trần cô quạnh.”
“Ta trước giờ chưa từng phụ nàng, tất cả những điều ta làm, đều là vì nàng, hơn tất cả, là vì trái tim một lòng một dạ si mê người con gái quan trọng nhất đời ta.”
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Yến Kinh Khuê Sát hay Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.