Lục Lâm Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, chui ra từ trong một thân cây lớn bị đục rỗng, nhìn lên trời cao đã sáng tỏ, mỉm cười nói:
“Cơn bão chết tiệt cuối cùng cũng qua rồi sao, báo hại lão tử kẹt ở chỗ này!”
Tay phủi phủi bụi đất bám trên y phục, Lục Lâm Nguyên chỉnh lại tóc tai rối bời, hài lòng ngắm hình bóng bản thân trong một vũng nước mưa, sau đó tiêu sái đi về phía bìa rừng.
“Lần này thu hoạch được không ít, chừng này dược thảo có lẽ đủ dùng được đến nửa tháng tới. Ừm, trong họa có phúc, may sao ta lại tìm được một thiên đường dược thảo quý hiếm ở đây cơ chứ!”
Vừa đi vừa nghĩ, đôi chân không biết tự lúc nào đã đi đến bìa rừng. Đập vào mắt Lục Lâm Nguyên là cảnh tượng mà theo lời y thường nói: “Phúc họa khó lường, chẳng biết đâu mà lần.”
Một nữ tử đang say ngủ cạnh đống lửa đang cháy, chỉ mặc vẻn vẹn một lớp áo mỏng như cánh ve, dường như chẳng che chắn được gì nhiều. Dưới lớp y phục ẩn ẩn hiện hiện từng đường cong mỹ lệ của nữ tử, thập phần trêu chọc giác quan người ta. Không chỉ thể, dung mạo nữ tử còn vô cùng xinh đẹp, tuy rằng chẳng chút son phấn, thậm chí thần sắc còn nhợt nhạt, nhưng Lục Lâm Nguyên cảm giác rằng nếu nàng đánh thêm chút phấn, sợ rằng trắng quá, bôi thêm chút son, lại sợ môi nàng đỏ quá, kẻ thêm đôi mày liễu, cũng coi như vô thưởng vô phạt. Bởi vốn dĩ nàng đã quá đẹp rồi, có thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-chi-do/2593587/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.