Mùi thơm ngào ngạt của những đóa dạ lý quẩn quanh cánh mũi nàng, những sắc hoa muôn hồng nghìn tía ngập đầy trong mắt nàng. Nàng vốn không ngờ rằng nơi chân núi Tuyết Vân, cảnh sắc lại có thể đẹp đến nao lòng người như vậy.
Nàng xoay người, ngắm nhìn ngọn núi đã nuôi dưỡng nàng từ khi còn là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Đầu gối chạm xuống mặt đất, vái thứ nhất để cảm tạ công ơn dưỡng dục của phụ thân, vái thứ hai để kính dâng linh hồn mẫu thân nàng trên trời cao lồng lộng, vái cuối cùng chúc cho Phong Linh Đường mãi mãi trường tồn theo năm tháng.
Nghi lễ xong xuôi, gót ngọc dứt khoát bước đi, bỏ lại sau lưng tất cả những điều đã từng níu lấy đôi chân nàng.
Tuyết Vân Sơn không hổ là ngọn núi ở nơi cùng trời cuối đất, nàng đã đi suốt mấy ngày mấy đêm không nghỉ mới có thể đi qua khu rừng già không có một bóng người sinh sống.
Theo tấm bản đồ trên tay, con đường phía trước của nàng còn rất dài, nếu còn đi theo kiểu này lần nữa, e rằng chưa kịp đến được kinh thành, nàng đã kiệt sức mà ngất đi rồi.
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, nàng chọn một cây cao, tán cây rộng lớn với những chiếc lá xanh ngát, thản nhiên ngồi xuống.
Mặc dù Ngọc Bội đã chu đáo chuẩn bị cho nàng một tay nải lương khô đủ dùng cho một tháng liền, nhưng với sức ăn của nàng, cùng với việc suốt mấy ngày qua đi đường mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-chi-do/2593592/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.