Người ta thường nói:
“Nhân sinh như mộng,
Người tỉnh mộng tan.
Đời người như kịch,
Người tản kịch tàn.”
Nàng tự hỏi đã có bao giờ bản thân tỉnh lại sau một giấc mộng dài đến tê tái như vậy rồi bất chợt nhận ra điều thân thiết nhất bên cạnh đã rời đi chẳng một lời từ biệt.
“Tương câu tương tế, ngọc nhữ vu thành. Vô niệm. Tâm an. Nguyên. (*)”
(*) Giúp đỡ lẫn nhau, đá mài thành ngọc. Đừng nhớ. An tâm. Nguyên.
Nàng lẩm nhẩm đọc đi đọc lại những con chữ ngắn ngủi đó của chàng trước khi ra đi. Nàng không hiểu gì hết, nàng không biết rốt cuộc tại sao lúc nào bản thân cũng bị ruồng rẫy một cách đáng thương như vậy.
Năm xưa là Hàn Trọng dứt khoát vứt bỏ nàng ở lại cửa viện Nghinh Uyên lạnh lẽo, để mặc nàng ngồi đếm thời gian trôi qua từng năm ngắn tháng dài trong vô vọng. Đến nay lại là Lục Lâm Nguyên chẳng rõ vì sao lại quyết tâm rời bỏ nàng đi đột ngột như vậy.
Nàng khẽ nhếch môi, cảm giác như bản thân chính là một trò đùa của tạo hóa. Nếu chàng đã nói chàng yêu nàng, cả đời này chỉ muốn ở bên nàng, vậy tại sao hết lần này đến lần khác giấu giếm nàng tất cả mọi chuyện, để mặc nàng giống như một kẻ khờ dại mò mẫm trong những âu lo khi được khi mất?
Nàng khẽ khàng đặt tờ giấy đó xuống, đôi mắt hơi cau lại lúc nhìn thấy chiếc vòng đan màu đỏ của chàng. Chiếc vòng này đã từng xuất hiện một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-chi-do/2593565/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.