Xuân tháng Ba…
Mưa tuyết dai dẳng hơn một năm nay trên đỉnh Tuyết Vân Sơn đã qua đi, những bông tuyết trắng xóa lẳng lặng tan thành những giọt nước mát lành để nhường chỗ cho những tia nắng hiếm hoi sà xuống, len lỏi khắp ngóc ngách Phong Linh Đường.
Tuyết tan. Nghinh Uyên viện dần lấy lại được vẻ đẹp thơ mộng vốn có. Ánh sương đầu ngày của tiết trời mùa Xuân nồng đượm kết tinh lại thành những giọt nước long lanh như những viên ngọc phỉ thúy, hờ hững chảy dài xuống mặt đất, tạo thành những dòng xoáy nước li ti đan xen vào nhau. Thật khó để mà nói rằng là do cảnh nơi đây có ý, hay do lòng người có tình.
Gốc bồ liễu ngoài cửa viện Nghinh Uyên cũng bắt đầu e ấp khoác lên trên mình lớp y phục sắc hồng mỹ lệ, thanh cao, tô điểm cho nơi đây thêm vẻ phong tình kín đáo.
Được đắm chìm trong cảnh tượng “Đào hồng liễu lục” (*) cùng nhau khoe sắc như vậy thật khiến lòng người trở nên khoan khoái, chẳng còn vướng chút ưu phiền.
(*) Đào hồng liễu lục: Ý chỉ phong cảnh mùa Xuân tươi đẹp.
Giữa khoảng sân trước cửa viện có một cô nương khoác trên mình một bộ bạch y, không ngừng bặm môi vụng về vung thanh kiếm gỗ trong tay, chốc chốc nàng lại nhận được những tiếng thở dài não nề của lão nhân bên cạnh.
“Không phải ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi sao? Kiếm chiêu không được hời hợt, phải vận sức mà đánh.”
Lời lão vừa dứt, chẳng ngờ thanh kiếm gỗ trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-chi-do/2593619/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.