Hận thù bội phần bởi căn nguyên là tín nhiệm chốc lát mà nhuốm chàm, Tiêu Thần hận, hận hơn cả bởi kẻ bạn thân kia lại tự vẫn ngay sau khi giết đi tâm can của hắn. Được lắm, rạch dao vào tim hắn rồi chạy trốn xuống hoàng tuyền, vậy hắn sẽ bóp nát lại tâm can của hắn, con trai của hắn, đòi lại cả vốn lẫn lời, toàn bộ khổ đau.
Chu Tư Vũ, có trách hãy trách cha ngươi! Chu Tư Vũ, ngươi cả đời phải ở bên ta, nô lệ của ta. Chu Tư Vũ, ngươi không có quyền ra đi, tự do của ngươi là của ta, mạng sống của ngươi là của ta. Bởi vậy Chu Tư Vũ, ngươi không có quyền chết khi ta chưa cho phép! Chu Tư Vũ, mọi thứ đều cho ngươi, chỉ cần ngươi...ở lại thế giới này… Kiến mộc hồi xuân, hận thù là đất mẹ mà tình yêu đâm thì kết cục lại là gì chứ. Hận y, ngược y, cuối cùng lại yêu y, mà y lại không chờ nổi tình yêu ấy. Hắn đã buông bỏ chữ hận mà nắm lấy chữ tình, liệu hắn có nắm kịp lựa chọn của y, lựa chọn về cửu tuyền hay về bên hắn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.