Cảnh báo: H -_- ai trong sáng đừng đọc kẻo lại nói tui đầu độc trẻ em. Cũng nhẹ nhàng thôi mà:p không có cường liệt quá đâu.
___
Lương Vỹ lắp bắp cả nửa ngày không nói xong được một câu. Tiêu Thần nhíu mày, nhãn thần bỗng chốc lạnh như băng:
- Có chuyện gì? Nói!
Lương Vỹ sợ đến phát run, làm sao mà mở miệng được đây? Nhưng nếu không nói sợ rằng phải gọi Mạc Chính Phong mua xi măng xây mộ mất thôi... Chồng ơi cứu em với aaaaa!!! Tiêu Thần muốn giết người kìa!
“Ế khoan đã, chuyện này... không hẳn là không tốt nha! Biết đâu chừng còn là có lợi cho Tiêu Thần. Lúc đó hắn không những không giết, có khi còn thưởng mình ấy chứ. Ha ha mình thật thông minh mà” - trong vòng chưa đến một phút, các tế bào não của Lương Vỹ gần như hoạt động hết công suất để giúp cậu thoát khỏi tình huống kinh dị này.
Lương Vỹ hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh xong liền nhe răng cười:
- Không có gì, một phần đại lễ tặng cho anh. Tự anh giải quyết nhé! Tôi đi trước đây.
Nói xong, cậu liền chạy biến.
Tiêu Thần vô cùng khó hiểu, đại lễ gì? Nói năng không rõ ràng, Lương Vỹ này có phải lâu không ăn đòn nên ngứa người không?
Mà thôi mặc kệ cậu ta đi, Chu Đinh vẫn còn trong xe, hắn phải xem xảy ra chuyện gì đã.
Cửa xe vừa mở ra, Tiêu Thần lập tức ngửi thấy một mùi hương xông thẳng vào mũi. Hắn đã sống mấy chục năm trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/3160304/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.