Khi Chu Tư Vũ tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Một đêm lăn qua lăn lại thật đúng là lấy mạng cậu mà. Giờ khắp người cậu đều đau, nhất là chỗ nào đó kia kìa. Nói thật, hiện tại bảo cậu đứng vững còn khó chứ đừng nói xuống giường đi đâu.
Đỡ phần eo bủn rủn như sắp rời ra khỏi người, cậu từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt cho quen với ánh sáng. Thấy trên bàn có để mảnh giấy, cậu cầm lên xem. Là của Tiêu Thần để lại:
“Tôi dặn người làm nấu cháo cho em rồi, tỉnh dậy thì ăn. Cứ nghỉ đi, hôm nay không cần đi học. Ngoan ngoãn nghe lời!”
Đọc xong, cậu bất tri bất giác mỉm cười ngây ngốc. Lời nói ngắn gọn, nhưng cậu lại cảm giác ẩn chứa ngọt ngào yêu thương vô hạn. Nam nhân hình như thích nói từ “ngoan” với cậu. Từ hôm qua tới giờ đã mấy lần rồi. Nhớ lại đêm qua, cậu có chút xấu hổ. Lần đầu đã kinh khủng như vậy rồi. Thật là... Cậu cũng tự cảm thấy mình quá không có tiền đồ. Loại chuyện này về sau cần hạn chế!
Không biết cậu sẽ suy nghĩ vẩn vơ bao lâu nếu như chị giúp việc không lên. Chị gõ nhẹ cửa phòng, nhẹ nhàng nói:
- Cậu chủ, cậu dậy rồi sao? Đồ ăn xong rồi này! Tôi bưng vào cho cậu nhé!
Tư Vũ hướng chị tươi cười:
- Dạ chị Trần!
Trần Viên Viên cẩn trọng đem bát cháo nóng hổi còn bốc khói đến bên để lên tủ đầu giường. Tư Vũ khẽ dịch người ra ngoài một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/2395119/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.