Một tuần sau, Lưu Kỳ mới từ thành phố D trở về. Rắc rối đã giải quyết xong, cuối cùng cũng có thể thư giãn rồi!
Y xuống sân bay, chẳng có ai ra đón cả. Thì con gái y đi học, vợ lại phải về quê ngoại ngày hôm qua, cho nên... Lưu Kỳ phờ phạc như vừa từ cơn bão trở ra, uể oải kéo va ly hành lý gọi xe taxi về luôn công ty, y phải báo cáo cho Tiêu Thần đã. Vương Điệp Ảnh cũng không khá khẩm hơn là bao, một tuần qua cô phải liên tục chạy đông chạy tây lo công việc, sắp bị vắt kiệt sức lực mất rồi. Giờ về công ty còn phải cùng Lưu Kỳ đến gặp vị tổng giám đốc như băng sơn ngàn năm không tan chảy kia nữa. Cô nghĩ mà chỉ muốn đâm đầu chết luôn.
Tuy nhiên, nếu đúng như cô tưởng tượng thì còn dễ chấp nhận. Đằng này, khi cô về tới công ty, chào đón cô cùng Lưu phó tổng không phải Lưu Kỳ mặt hầm hầm như trời lúc cơn giông mà là một tổng giám đốc ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời. Tuy rằng biểu cảm trên mặt hắn không nhiều hơn trước kia xong niềm hạnh phúc từ bên trong toát ra vẫn đủ cho người ngoài hiểu rõ hắn đang rất vui vẻ. Lúc nghe báo cáo kết quả công việc, hắn còn cười nữa, còn nói lần này xử lý tốt, sẽ tăng lương cho Điệp Ảnh và Lưu Kỳ. Quá đáng sợ quá đáng sợ rồi! Điệp Ảnh cảm giác có lẽ sáng nay cô vẫn chưa thức dậy, là đang mơ chăng? Tổng giám đốc diêm đại lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/2395117/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.