Bộ mặt băng sơn ngàn năm đằng đằng sát khí của Tiêu Thần bất chợt cứng lại, đứa nhỏ này...sao...sao lại...
Một mảnh ký ức chợt thoáng qua trong đầu Tiêu Thần...
Gần tám năm trước, khi lần đầu hắn gặp anh em Lưu Kỳ và Lưu Vũ, hắn cũng chính là bộ dạng dọa người chết khiếp này. Lưu Kỳ chào hỏi lấy lệ rồi vội cúi đầu, mồ hôi túa ra ròng ròng, kéo kéo tay áo Lưu Vũ bảo cậu mau mau chào rồi đi. Lưu Vũ trái ngược hẳn với anh trai, cậu tươi cười vẻ thích thú nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thần - điều này ít ai dám làm, đừng nói là người mới quen - nói:
- Bày bộ mặt khó coi cho ai xem chứ? Tôi biết anh không phải người đáng sợ như vẻ mặt của anh mà. Hì! Tôi là Lưu Vũ, rất vui được làm quen!
Hắn đã hỏi lại:
- Tại sao không sợ tôi?
- Vì anh là người tốt nhất! Tôi thấy thế!
...
Tại sao đứa nhỏ Chu Đinh này lại giống Lưu Vũ như thế? Tại sao? Trước giờ hắn không tiếp xúc nhiều với nó, tại sao nó có thể tươi cười trước biểu cảm đáng sợ như vậy của hắn? Nó...
Chu Đinh lại tiếp tục lay tay hắn:
- Chú Tiêu, chú trả lời Tiểu Đinh đi! Chú muốn làm ba nuôi của Tiểu Đinh không? Tiểu Đinh rất ngoan, sẽ không làm phiền chú đâu. Chú đồng ý với Tiểu Đinh nhé!
Tiêu Thần nhìn nó, trong đầu một mớ hỗn loạn. Chu Đinh, quả thực là đứa trẻ đặc biệt. Lẽ nào vì ở với Lưu Vũ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/2395136/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.