Bất luận Tiêu Thần có gọi, có lay cỡ nào Tư Vũ cũng không tỉnh lại. Cậu cứ nằm đó, cậu chính là muốn ương ngạnh với hắn, cậu cứ không muốn nghe lời hắn đó. Ai bảo hắn làm tổn thương cậu như vậy chứ. Nếu có thể, cậu cũng muốn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, để hắn phải hối hận.
Tiêu Thần trong lòng hoảng sợ vô cùng, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Sau đó, hắn lấy một cái áo khoác thật dày bọc cậu lại, nhanh chóng xuống nhà gọi tài xế lái xe đưa cậu đến bệnh viện. Suốt một quãng đường dài hắn luôn ôm cậu trong lòng không buông tay, không ngừng gọi cậu. Hắn hy vọng cậu có thể mở mắt, nhìn hắn một cái thôi cũng được, đừng cứ im lìm như vậy, hắn rất sợ. Nhưng hơi thở cậu lại cứ yếu dần, thân nhiệt mỗi lúc một hạ thấp. Hắn gắt gao ôm cậu vào lòng, nỗi sợ hãi như sợi dây vô hình thắt chặt khiến tim hắn đau đến nghẹt thở, rất khó chịu. Cậu không được phép như thế! Hắn muốn cậu tỉnh lại!
- Tiểu Đinh! Chu Đinh! Ai cho em ngủ hả? Mau tỉnh lại cho tôi! Em không được cãi lời tôi! Mau mở mắt ra! Mở mắt ra nhìn tôi đây này!
...
- Tiểu Đinh, coi như tôi chịu thua em rồi được không? Mau tỉnh lại đi. Nếu em còn không tỉnh tôi sẽ đánh em đấy!
...
- Anh xin em, tỉnh lại đi mà. Tiểu Đinh! Bảo bối! Em mau mở mắt ra đi được không? Anh sai rồi! Anh không nên tàn nhẫn với em như thế. Làm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/3160332/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.