Lãnh Niệm Sinh có diện mạo tuấn tú, thực khó lòng mà nghĩ. Hắn chính là Lãnh gia truyền nhân. Không hổ danh là du côn đầu đường, đánh nhau, gây rối mọi chuyện đều nhảy vào. Chỉ cần hắn thấy ko thuận mắt, bất luận là lưu manh côn đồ hay đệ đệ của kẻ giàu có nào đó đùa giỡn con gái nhà lành. Lãnh Niệm Sinh cũng sẽ mặc kệ đối phương là dễ chọc hay không, trước giáo huấn cho 1 trận rồi nói sau. Vì thế, từ lâu mọi người đã đặt cho hắn 1 ngoại hiệu - “Lãnh diện phán quan” trong hắc đạo.
Ba năm trước đây, tin tức này chấn động một thời. Hài tử mà Lãnh gia thu dưỡng là Địch Dĩnh vào kinh ứng thí, danh hiệu đạt được đến tiến sĩ. Đương kim hoàng thượng liền phong tước Ngự Tiền Tứ Phẩm. Địch Dĩnh được bổ về làm tri huyện ở 1 địa phương nào đó. Còn nghe nói là đã đem trị ân của nơi này chỉnh đốn lại cho thật tốt. Tiếng lành đồn xa, tri huyện đại nhân lại tiếp tục được thăng chức, bước vào con đường hoạn lộ rộng thênh thang. Mọi người đều lén nói, mấy hài tử của Lãnh gia này rất có tiền đồ. Một đứa là người trong bạch đạo, quyền thế nóng phỏng tay. Đứa kia lại là nhân vật đứng đầu hắc đạo, ai nghe tên cũng phải sợ vỡ mật.
Nhưng rồi một ngày nọ, Lãnh Niệm Sinh khiến Địch Dĩnh toàn thân chấn động. Y nắm chặt sa trướng, rất sợ hình ảnh kia chỉ là tưởng tượng. Hình dáng thanh tú kia có vẽ mông lung nửa hư, nửa thực. Cố gắng kiềm chế ko hướng tới thân thể vẫn còn mang dáng dấp trẻ con kia. Y và hắn trong lúc đó quá xa cách, chỉ là mới quen biết sơ sơ. Nhưng rồi xúc cảm hình thành, ngày ngày sớm tối bên nhau luyện võ ôn văn, thì có một loại tình cảm lưu luyến bắt đầu hình thành và sinh sôi nảy nở trong lòng y…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.