Địch Dĩnh bê 1 chậu nước về lại phòng. Đầu thầm nghĩ giờ này đã là nửa đêm, nếu theo thường lệ thì đêm nào y cũng canh cửa sổ xem hắn có đến ko.
Bây giờ, hắn đã ở trong tay mình, cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại đều là chửi mắng, ko có câu nào nghe lọt tai cả.
“Niệm Sinh.” Địch Dĩnh nhắc nhở hắn nên khép miệng mình lại 1 chút.
Chầm chậm bước tới mép giường. Đôi đan phượng tuấn mâu nhìn trừng trừng vào mảnh vải trắng bị nhiễm đỏ.
“Ách… Dĩnh, về rồi hả.” Lãnh Niệm Sinh hơi có vẻ ngây ngô nói mấy lời vô nghĩa.
Thấy y kéo ghế ra, đem châu nước đặt lên đó. Thật bực mình mà, ko biết là đang muốn…..
Địch Dĩnh cúi người nhún ướt cái khăn, ngồi ở mép giường nói: “Niệm sinh, an phận chút.”
Lưng cảm thấy lành lạnh, ngay lập tức cả người Lãnh Niệm Sinh liền run lên, hít sâu một hơi, mặt dán chặt vào giường, Mắt nữa khép nữa mở, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi khăn lau quét qua.
Địch Dĩnh lật người hắn lại, lau qua những chỗ ko bị dính máu, thật cẩn thận tránh đi vết thương do ký hiệu đem lại ở bụng dưới.
Giờ này khắc này, môi y cong lên nụ cười sung sướng. Ko khỏi cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn. Sao mình lại ghen tuông nghĩ là hắn vì say rượu mà làm ra chuyện hoang đường, để người chà đạp….
Đầu vẫn quẩn quanh lời nói của hắn – Là bị ép buộc….
Đôi mắt phượng anh tuấn chợt lóe lên vài suy nghĩ khi nhìn thấy dấu vết kia. Lòng đầy nghi vấn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hieu/1850508/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.