Địch Dĩnh trở lại phòng, vẫn chưa lên tiếng bảo quan sai đang thay phiên nhau đứng gác ngoài cửa lui ra.
Thuộc hạ ngoại trừ đưa thức ăn ở ngoài, thì nếu như y ko gọi bảo, sẽ ko người nào dám đến khuyên bảo gì cả. Chỉ có nương của y vẫn chưa từ bỏ ý định….
Nhưng, y nào có nghe.
Thay ra quan phục, tháo mũ cánh chuồn xuống. Mặc vào 1 thân áo lụa trắng, đến bên cái giường khắc hoa lớn, lòng như dao cắt….
Đã qua hai ngày như vậy rồi.
Cứ lặp đi lập lại như cũ. Nhẹ nhàng bước lên giường nằm kề bên thiên hạ, dùng chăn đắp lại cho cả hai. “Niệm Sinh, ta đến giúp ngươi sưởi ấm.”
Vẫn ko có tiếng đáp lại. Dung nhan tiều tụy dựa vào 2 má lạnh lẽo của hắn, lòng cũng lạnh như băng. Hai tay ôm chặt thân thể ko chút phản ứng, bất luận có gần sát như thế nào đi chăn nữa thì người trong chăn cũng ko ấm lên được. Lòng y cũng như thế….
Y ko muốn đối mặt với sự thật. Là tự lừa mình dối người……Hai mắt buồn bã nhìn người ko hề có chút phản ứng. Dường như đang ngủ say….
Có lẽ do đặc tính của độc dược, nên mới làm chậm đi quá trình phân hủy.
Chỉ có thể đoán như thế. Lòng đã có dự tính, tuyệt đối sẽ ko để lại hắn một mình ở chốn hoàng tuyền vắng lặng….
“Chờ ta, Niệm Sinh. Chờ ta hoàn thành nguyện vọng của cha, xong đem toàn bộ người hại ngươi định tội. Ta sẽ ngày ngày đêm đêm đều ở cạnh ngươi. Bất luận ngươi muốn ngủ bao lâu, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hieu/1850518/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.