Chương trước
Chương sau
Nửa đêm canh ba.
Một bóng người nhảy vào nhà, lập tức đi theo hướng đại nhân đã chỉ, đến khoảng sân trước sương phòng xa lâ. Quả nhiên, đại nhân đã đứng đó chờ y từ trước.
“Thiệu Quân, lão đại phu kết luận ra sao?”
Thiệu Quân đến gần bên Địch đại nhân báo cáo: “Đại nhân, lão đại phu đã kiểm nghiệm qua thuốc mà ngài giao cho lão. Ngoài những loại thuốc bổ thông thường, và nhân sâm ra thì có 1 thứ rất đặc biệt đó là mộc miết tử (hạt gấc).”
“Ah, đó là thuốc gì?”
“Lão đại phu nói nó chính có công hiệu tráng dương, cần phải cẩn thận khi dùng. Ngoài ra hạt gấc còn chứa 1 lượng độc nho nhỏ, dùng để thuốc chó. Loại này có thể làm cho chó tê liệt trong 1 thời gian. Nếu người ăn phải thì hậu quả thật ko thể tưởng tượng nổi. Đại nhân, này đã rõ ràng nguyên nhân Lãnh Niệm Sinh bị đầu độc. Tám chín phần là do loại thuốc này gây nên.”[1]
Hả!
Địch Dĩnh thở gấp vài cái. “Hạt gấc….Người bình thường có thể biết được tác hại của nó ko?”
Y lập tức giao cho Thiệu Quân vật đang cầm trong tay. Dặn dò: “Đây là phương thuốc ta tìm được ở trù phòng. Sáng sớm mai, ngươi nhanh chóng đem cho lão đại phu kiểm tra. Nhân tiện, phái người theo sát Trầm nương, rốt cuộc là đã mua thuốc ở đâu?”
“Đại nhân, có thể nào là do trù nương độc hại Lãnh Niệm Sinh?”
Địch Dĩnh không loại trừ khả năng này. “Nhưng, cũng có thể là, ngay đến trù nương cũng ko hiểu hết độc tính này…. Bất quá người giúp việc của hiệu thuốc chắc chắn biết. Có thể ngầm độc hại người trong thời gian lâu như vậy, cho thấy người liên can…..ko chỉ có một mình trù nương mà thôi.”
Dừng một lát, Địch Dĩnh lại hạ lệnh: “Thiệu Quân, nếu ngày mai mà lão đại phu vẫn chứng thực phương thuốc này có vấn đề, thì ngay lập tức bắt toàn bộ người có liên quan về phủ nha chờ xét xử.”
“Vâng ạh” Thiệu Quân lại hỏi tiếp: “Đại nhân, sao ngài lại ko cho Lãnh Niệm Sinh biết chuyện này?”
Địch Dĩnh lắc lắc đầu, “Tên kia thiện phân minh. Ta sợ một khi hắn biết sẽ làm ra chuyện ăn miếng trả miếng ngay.”
“Ra là vậy, thuộc hạ cáo từ.” Thiệu Quân dứt lời, liền giống như lúc đến, lặng lẽ biến mất trong đêm.
Địch Dĩnh lòng nghẹn đầy lửa giận. Nghị mãi ko ra, rốt cuộc là tại sao?
Vì bắt chuột, y ko chỉ tự mình thử độc, mà còn trộm vặt nữa. Bỗng nhiên, ko khỏi cảm thấy buồn cười –
Nhớ lại trước kia – Cũng vì 1 câu nói của tên kia, y cũng nguyện làm trộm đi tráo đổi tranh.
Tay vô thức mà xoa xoa lên vai trái. Nơi đó vẫn còn 1 ký hiệu được khắc ghi từ máu và nước mắt của y. Đã gần như hiểu được, năm đó rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà hắn oán giận mình như thế.
Chính thân nhân đã đẩy hắn vào hố lửa…..
Địch Dĩnh ngửa đầu nhìn ánh trăng tàn nơi cuối trời. Đêm cuối tháng, mây đen dầy đặtc, dần dần che lấp đi ánh sáng đẹp đẽ. Bỗng nhiên, cảm thấy rùng mình – Y nhớ đến cái đêm trước khi cha tử vong, ánh trăng trên bầu trời cũng thật giống như tối nay….
Nỗi bất an tràn ngập trong lòng. Đến tột cùng là đang lo sợ điều gì…..
Không rõ nguyên nhân, Địch Dĩnh cuối đầu về phòng, nhẹ nhàng bước lên nằm kế bên thiên hạ. Thoáng chốc, thắt lưng hơi căng cứng, là hắn đang dính lấy bên thân. Ôm thật lâu, gương mặt tuấn tú cũng gác lên phía trước, mơ mơ màng màng lẩm bẩm. “Ngươi….vừa đi….đâu?”
“Ta ở ngoài kia nói chuyện với Thiệu Quân 1 chút.”
Lãnh Niệm Sinh cố mở ra đôi mắt đang nặng trĩu, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không đâu, chỉ là vụ án có chút manh mối thôi.”
“Ừhm…”
“Niệm Sinh?”
“Đừng… ồn….”
Địch Dĩnh cười nhạt, hơi nghiêng người, tên thô bạo liền lọt thỏm vào lòng, nơi trái tim đang đập. Hôn nhẹ lên tóc hắn, thì thầm: “Niệm Sinh, nhất định phải ở cùng ta đến già nha.”
Lời yêu cầu trầm ấm nhỏ nhẹ bên tai. Lãnh Niệm Sinh theo bản năng đáp lại: “Được….”
Biết hắn từ trước đến nay đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Tảng đá lớn đang đè nặng lòng Địch Dĩnh đã được vứt bỏ. Tâm tình bất an dần dần ổn định. Đôi đan phượng tuấn mâu cũng dần khép lại, ôm người vào lòng, từ từ chìm vào mộng đẹp…..
Hôm sau.
“Dĩnh, hôm nay ta sẽ ko về sớm như thường lệ được. Ngươi đừng chờ ta dùng bữa nga.”
Địch Dĩnh nhớ đến cuối tháng, tên này phải tính toán, xử lý chuyện làm ăn rất bận rộn. Bất luận chuyện nhỏ chuyện lớn, từ trên xuống dưới đều phải qua tay hắn mới được. “Làm xong việc thì nhớ về ngay, ta sẽ chờ ngươi.”
Lãnh Niệm Sinh như hổ đói ăn xong chén cháo. Nói: “Ta sẽ cố gắng về sớm.” Bất Bình và Bất Phàm cũng có chuyện bận rộn của riêng mình, để các huynh đệ làm giúp mình nhiều chuyện mãi như vậy, hắn cũng thật ngại ngùng.
“Ta nghe Bất Phàm nói, Liên Nhi đã có mang rồi đó. Hôm nào chúng ta đi thăm nó đi. Được ko?”
“Ừh.”
Địch Dĩnh cũng để chén xuống. Tự tay kiểm tra cái bình ngọc trước mặt hắn, trong đó còn vài viên thuốc. “Còn thuốc thoa ta sẽ phái người đưa đến cho ngươi sau.”
Lãnh Niệm Sinh bực mình, “Ngươi thực nhiều lời nha. Ta thấy ngay cả cha cũng ko trông nom nương như vậy. Ngươi làm gì phiền nhiễu như vậy.” Hắn đứng dậy ra khỏi phòng, quay đầu lại nói: “Ta đi dắt ngựa, rồi chờ ngươi trước cửa.”
“Ừh.”
Địch Dĩnh chậm rãi ăn tiếp bữa sáng còn dang dỡ. Đôi mắt phượng nhìn chăm chú nữ tử trước mặt. “Minh Nguyệt, Hoài Xuân chính là mẹ kế của ta. Ả vốn có tên là Mỵ Nương, giá cho cha ta cũng được 2 ba năm. Lúc trước, ngươi có thấy qua ả ta bất thường gì ko?”
Bỗng nhiên bị hỏi bất ngờ, nhân liền thở rút 1 cái rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai A Sinh đang ngồi cạnh đó và Địch Dĩnh.
A Sinh khuyên nhủ: “Minh Nguyệt, nếu muốn rửa sạch oan khuất cho cha thì nàng có manh mối gì cũng nên thẳng thắn nói cho đại thiếu gia biết.”
Hai vai Minh Nguyệt run rẩy, đôi môi cánh hoa cũng tái lại, ko muốn trả lời gì cả.
Địch Dĩnh cũng không bức nàng, chỉ dặn dò: “A Sinh, phiền thúc tạm tránh ra, cũng đừng cho Trầm nương vào phòng. Ta có chuyện muốn hỏi Minh Nguyệt.”
“Vâng ạh.”
Gặp A Sinh lập tức đứng dậy bước ra ngoài, Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng bất mãn –
Nam nhân này dựa vào gì mà ra lệnh trong nhà này. Y ko chỉ đến đây quấy nhiễu cuộc sống bình yên, mê hoặc Niệm Sinh ca, còn dám nhắc đến người cha đáng chết kia….
Ko khí trong căn phòng thật lớn nhất thời trở nên nặng nề. Địch Dĩnh mặc kệ Minh Nguyệt có thừa nhận hay ko, y ko tin nàng ta cái gì cũng ko biết.
Hai người lặng yên trong giây lát, Địch Dĩnh mới nói: “Bản chất của Mỵ Nương ra sao, ta và cô đều biết rõ ràng. Minh Nguyệt, cha ta và cha cô cùng bị chết oan giống như như nau. Một mình ả ta đã làm ra 2 mạng người. Nếu cô biết chuyện gì, hoặc là thấy ai đã từng qua lại, đều có thể giúp tra ra manh mối. Ta hy vọng cô có thể giúp đỡ.”
Minh Nguyệt thẳng thừng đáp trả ngay. “Ta đã nói là mình ko biết gì hết từ lâu rồi mà. Địch đại nhân muốn tra án tử thì nghĩ cách bắt hung thủ đi. Đây ko phải là nghĩa vụ của ngài sao?”
Trong nháy mắt đã bình tĩnh đối đầu như vậy. Vẫn là thái độ ko chịu họp tác, còn dám hỏi vặn lại. Địch Dĩnh ko hề nóng giận, mà chỉ cảnh cáo: “Minh Nguyệt, biết mà ko báo, vẫn là có tội. Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn, giấy không gói được lửa. Đợi đến lúc ta tra ra manh mối của án tử. Chứng thật cô đúng là có chuyện giấu giếm. Chắc chắn sẽ làm theo phép công mà ko thiên vị. Dù cho Niệm Sinh có muốn bảo vệ cô cũng vô dụng thôi.”
Dứt lời, Địch Dĩnh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Minh Nguyệt cũng chầm chậm bước đến cửa, nhìn theo bóng dáng Địch Dĩnh đang rời đi. Đôi môi như cánh hoa cười thật thống khổ. “Ha ha…..Ta đã chuẩn bị sẵn *** thần ngồi tù rồi…..”
Bên ngoài nhà –
Lãnh Niệm Sinh đợi mãi thì cuối cùng cũng thấy người nhã nhặn lếch xác ra. Nhịn ko được mà mặt nặng mày nhẹ. “Ngươi tìm xương trong trứng có phải ko hả? Ăn uống gì chậm chạp quá sức. Ta thật muốn bỏ ngươi lại đi trước cho rồi.” Hắn nói mấy lời ko giống với lòng.
Địch Dĩnh cúi đầu nhìn hắn đang ngẩng mặt lên. Cái miệng nhỏ nhắn cứ liên tục nói ko kéo da non –
“Mẹ nó, ta thật ko hiểu nổi, ăn có 2 ba chén cháo, làm gì mà ở trong phòng lâu đến như vậy. Thật chẳng ra sao cả mà…..”
“Niệm Sinh, ngươi có muốn theo ta về phủ nha trước ko?”
“Hở!”
Bị người nhã nhặn chặn miệng lại. Lãnh Niệm Sinh phút chốc ngưng nói, quay mặt đi…..Hai má đã nhanh chóng ửng đỏ lên.
“Ta muốn ngươi về phủ nha lấy thuốc. Đợi bảo người đưa đến thì thật lo là ko biết có gặp ngươi ko nữa.”
“Chúng ta đi thôi.”
Địch Dĩnh tự nhảy lên ngựa trước, rồi chờ hắn lên sau.
Hay tay của Lãnh Niệm Sinh ôm lấy thắt lưng của người nhã nhặn. Gương mặt tuấn tú tựa vào vai y. Mắt hơi khép hờ, môi cong lên mỉm cười. Đầu thầm nghĩ: Hai người bọn họ cứ ở chung với nhau như vậy mãi thì tốt biết bao.
Một chiếc xe ngựa dừng trước sòng bạc của Lãnh Niệm Sinh –
A Sinh không thay đổi được thỉnh cầu của Minh Nguyệt tiểu thư, nên đồng ý nữa đêm đưa người ra ngoài – Vì đem thức ăn cho nhị thiếu gia.
Minh Nguyệt tiểu thư thật là dụng tâm săn sóc. Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Nhị thiếu gia đối với nàng ta chỉ là loại tình cảm huynh muội thông thường. Y hy vọng Minh Nguyệt tiểu thư có thể thẳng thắn nhận ra sự thật này.
A Sinh sau khi giúp Minh Nguyệt xuống ngựa, liền nói: “Minh Nguyệt tiểu thư, ta dắt người lên lầu tìm nhị thiếu gia, rồi ra xe chờ người nha.”
“Hảo, ta muốn chờ Niệm Sinh ca uống xong canh rồi mới đi.” Minh Nguyệt mang tâm ý của mình lên lầu hai, đưa cho Niệm Sinh ca của nàng –
Lãnh Niệm Sinh đang tính sổ sách trên bàn, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Minh Nguyệt, sao muội đến đây thế?”
“Niệm Sinh ca, cảm thấy bất ngờ sao?” Minh Nguyệt khéo léo dịu dàng nói “Muội xin A Sinh dẫn đến đó. Có bữa tối đặc biệt làm cho huynh nè. Là Địch đại ca sáng nay dặn dò đó. Huynh đừng trách muội nha.”
“Àh.”
Người nhã nhặn sợ hắn nhịn đói, cũng ko nên bảo Minh Nguyệt đem thức ăn đến chứ. Lãnh Niệm Sinh không những ko cảm động mà còn bĩu môi mắng: “Thật là, ko hiểu đầu óc của y đang nghĩ gì nữa? Nếu lo cho ta sao ko tự mình lếch xác đến đây. Cũng ko nhớ là muội đã mang thai mấy tháng rồi sao. Vài ngày nữa là sinh rồi còn gì…..”
Lãnh Niệm Sinh vừa nói vừa dọn bớt chỗ trên bàn, hối thúc: “Mau để đó rồi về đi.”
Minh Nguyệt vẫn ko động đậy, ngồi xuống trước mặt hắn. “Niệm Sinh ca, muội muốn nhìn huynh ăn xong rồi mới có thể yên tâm.”
Lãnh Niệm Sinh nhất trợn trắng mắt, thật không chịu nổi Minh Nguyệt cũng trở nên nhiều lời như vậy. Hắn tự thân đỡ lấy thức ăn trong tay của Minh Nguyệt. Hương thơm của 1 chung canh nấm hương xông vào mũi.
Cầm lấy muỗng từ tay Minh Nguyệt, Lãnh Niệm Sinh múc 2 ba cái đã ăn gần nữa chung. “Được rồi, ta ăn ko vô. Muôi mau về nghĩ ngơi sớm chút đi. Đêm nay ta ko về nhà đâu.”
“Muội biết mà, Niệm sinh ca. Để muội nhìn huynh thêm chút nữa, đừng đuổi muội đi.” Minh Nguyệt cúi đầu, hai tay xoắn lấy váy. Lòng đầy bất an.
Lãnh Niệm Sinh thấy bộ dáng nàng thật đáng thương. Nghĩ thầm, cứ để nàng ta ở đây 1 chút nữa cũng ko sao. Nên cũng ko phản đối gì thêm.
“Chừng nào buồn ngủ cứ nói với ta. Ta sẽ dẫn muội xuống lầu tìm A Sinh.”
“Ân, Niệm Sinh ca, muội ko muốn ngủ. Muội muốn ở cùng huynh, Nếu muội ko phải đang đợi sinh tạp chủng này, thì chúng ta đã cùng đi rồi.”
Lãnh Niệm Sinh cứ luôn tay luôn chân, lòng cứ muốn chạy nhanh về bên cạnh người nhã nhặn, vốn dĩ là ko nghe kĩ những Minh Nguyệt vừa nói.
Thời gian từng chút trôi qua, Lãnh Niệm Sinh toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi, từng cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Hắn giơ tay che miệng, tay kia cũng ko cầm nổi sổ sách nữa — 「Bộp!」
Quyển sổ rơi xuống đất, Lãnh Niệm Sinh cùng lúc cũng cúi người xuống bắt đầu nôn….
“Niệm Sinh ca…..ráng chịu 1 chút là tốt rồi. Qua đêm nay, huynh sẽ ko bao giờ….bị người khác chà đạp nữa. Từ nay về sau, sẽ thoát khỏi bể khổ rồi.”
“Muội vừa nói gì, Minh Nguyệt….” Lãnh Niệm Sinh dùng tay áo lau đi khòe miệng đang nhiễm bẩn. Ngẩng đầu lên, bỗng cảm thấy choáng váng vô cùng. Hình ảnh đập vào mắt cũng trở nên mơ hồ mờ nhạt. Trọng tâm cơ thể ko ổn, liền giơ tay muốn bắt lấy thứ gì đó để đỡ thân mình, lại rơi vào khoảng ko. Thoáng chốc –
Cả người hắn té ra sau, cắn răng rên rỉ: “Áh….. Đau quá…” Bụng đau như cào xé, Lãnh Niệm Sinh quỳ rạp trên mặt đất vặn vẹo thân mình đau đớn vô cùng, cố lê đến dựa vào bức tường trước mặt.
Giờ phút này, trán ko ngừng đổ mồ hôi. Hắn khó chịu cúi người ráng dằn xuống đau đớn. Ko ngừng nôn ra….
Ý thức càng lúc càng hôn mê, mắt cũng thấy đầy bóng tối. Liền hỏi ra nghi ngờ trong đầu mình: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì….”
“Niệm Sinh ca…” Minh Nguyệt vẫn còn đang ngồi đợi ở vị trí cũ. Nàng không đành lòng thấy bộ dáng vạn lần thống khổ của Niệm Sinh ca. Chầm chậm quay mặt đi, vỗ về: “Niệm Sinh ca, chỉ cần ráng chịu 1 chút là được rồi, đau đớn sẽ qua rất nhanh thôi.”
Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái liền hiểu ngay. Đau đến run rẩy, hai cánh môi khó khăn lắm mới mở ra được hỏi: “Minh Nguyệt….Rốt cuộc…..Ngươi đã cho…..ta ….ăn …. Cái gì?”
Minh Nguyệt vẫn chưa trả lời, đợi thêm chút nữa, mới chầm chậm đứng dậy đến gần người đang run rẩy kia. Gương mặt tuấn tú giờ đang trắng như tờ giấy, môi cũng dần chuyển sang đen, cả người dựa vào bức tường trước mắt, dường như đang rất chống đỡ lại vậy.
Minh Nguyệt lập tức che miệng lại không cho môi phát ra âm thanh. Lệ đã sớm chảy đầy hai má. Ngồi xuống trước mặt Lãnh Niệm Sinh, tay run rẩy cầm lấy cái bình ngọc. Nàng nghẹn ngào: “Thứ này ko thể mang bên người.”
Dùng sức giật đứt ra đoạn dây màu xanh buộc bình.
Lãnh Niệm Sinh bỗng có sức lực rống lên “Trả lại cho ta!” Tay quơ loạn trước mặt, may mắn nắm được đoạn dây trang sức mắc trên bình.
Minh Nguyệt cũng dùng sức kéo về, cắn răng nói: “Muội ko trả cho huynh đâu. Trên người của huynh ko thể mang bất cứ thứ gì của nam nhân kia. Muội muốn giúp huynh thoát khỏi nam nhân kia….Như vậy huynh mới sạch sẽ *** khiết được.”
Một cơn giận nhất thời bốc lên. Cố dùng chút lý trí còn sót lại chống đỡ cơ thể, Lãnh Niệm Sinh dường như đã dùng hết sức lực còn lại hét lên: “Ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đó….Trả đồ lại cho ta….Buông ra…..”
“Không, ” Minh Nguyệt thấy miệng hắn vẫn nôn ko ngừng, nhưng tay vẫn nắm chặt dây trang sức. Sắp chết rồi, còn nghĩ đến nam nhân kia làm gì nữa….
“Niệm Sinh ca, buông tay!” Nàng mở miệng van xin hắn.
“Không …..” Lãnh Niệm Sinh hơi thở càng lúc càng mỏng: “Ta chết cũng không buông….Ko buông….”
Bỗng nhiên, Minh Nguyệt như phát điên hét lên — “Ta không trả! Niệm sinh ca đã sắp chết đến nơi rồi mà còn mê đắm như vậy. Vật này ta ko trả, ko cho ngươi mang đi –”
Nữa khắc sau, Minh Nguyệt nhìn trừng trừng thân thể đổ gục xuống của Lãnh Niệm Sinh, nàng ko nghe thấy gì nữa. Buông nhẹ tay, thì thào tự nói với mình: “Niệm Sinh ca….Kiếp này, muội tự biết là ko xứng với huynh. Nhưng muội ko thể trơ mắt ra nhìn huynh hồ đồ như vậy….Chúng ta kiếp sau sẽ ở cùng 1 chỗ. Huynh đi trước đi, chờ muội sinh xong sẽ cùng đi với huynh.”
Lãnh Niệm Sinh không hề đáp lại, thân hình đã ngã hẳn xuống đất, người dần dần ko còn run rẩy, đến nôn cũng đã ngừng lại, chỉ có tay vẫn nắm chặt dây đeo ko chịu buông.
Tim bỗng dưng nhói lên, cả người Địch Dĩnh bỗng hơi lảo đảo, lập tức trấn định *** thần, giữ bình tĩnh lấy lại thăng bằng trên lưng tuấn mã.
Không hiểu sao –
Càng đến gần chỗ của hắn, lòng càng nặng nề.
Tối nay, đã từ miệng của đại phu xác định, trong thức ăn đêm qua có độc. Nó hỗn loạn gồm thuốc bổ, thuốc an thai, tráng dương còn có cả mấy phương thuốc xảy thai nữa. Kỳ lạ ở trong thuốc xảy thai còn có độc thạch tín.
Đã phái Thiệu Quân dắt người đi bắt Trầm nương cùng người bán thuốc về phủ nha đợi xét xử rồi.
Vậy là y cũng ko cần phải lo cho hắn bị tiếp tục đầu độc nữa. Giờ chỉ còn tra ra nguyên nhân rõ ràng là được. Nhất định có thể sẽ biết thêm manh mối.
Nhưng, y vẫn – bất an như vậy?
Thoáng chốc, cảm dây đeo ở cổ trượt ra. Nháy mắt liền rơi xuống –
Địch Dĩnh nhảy xuống ngựa, cúi người nhặt dây đeo hổ phách vàng. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy A Sinh hớt ha hớt hãi chạy đến.
A Sinh hai mắt đỏ hoe nhìn người vừa đến, lập tức mở miệng kêu lớn: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi! Người…..sắp chết rồi….”
Rầm!
Đơi đan Phượng tuấn mâu nhìn chăm chăm vào người A Sinh đang ôm. Gương mặt tuấn tú kia chỉ còn 1 mảnh tro tàn. Toàn thân Địch Dĩnh nhất thời lạnh thấu xương –
[1] Hữu cảm thấy hơi lạ nha. Hữu thấy bên mình vẫn hay lấy hạt gấc ngâm rượu mà. Các bạn có thể xem tác dụng ở đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.