Hai ngày sau.
Ngoài phủ nha, có 1 thân ảnh cứ quanh đi quẩn lại lưu luyến ko rời tường rào (^.^). Ngựa cũng đã buộc cách đó ko xa, nhưng lòng cứ mãi do dự không biết có nên leo tường mà vào ko…..
Ko biết từ lúc nào lại làm việc lề mề như vậy. Lãnh Niệm Sinh thầm bực mình gõ 「Cốc cốc」vào bức tường trước mặt. Thật muốn gặp nam nhân ở trong đó. Cùng hắn hùng hổ đôi co 1 hồi ——
Lý trí điên cuồng giẫy dụa, lòng tự hỏi: Lo lắng cái gì ah……
Hắn ngẩng đầu ngó ngó ánh trăng. Mắt u ám nên cũng ko rõ ràng cái thứ ánh sáng vàng nhạt đó. Hình như có 2 cái mặt trăng lận…… (Ẻm xỉn rồi ạh =.=ll)
Mở miệng ko lên tiếng chửi 1 tiếng: Mẹ nó! Người nhã nhặn rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì với hắn?! Toàn đầu óc đều nghĩ đến cái mặt chết tiệt của y…..Đã vậy còn ko đẹp bằng mình, nghĩ làm gì ko biết ah!
Đầu cứ mơ màng lộn xộn, suy đi nghĩ lại, chẳng qua là muốn tìm cho mình 1 cái cớ tốt nhất ——
Hắn muốn đến tìm người nhã nhặn là vì chuyện trộm tranh. Ko biết là có bắt được thủ phạm chưa?
Cũng muốn hỏi rõ ràng, cha của Minh Nguyệt là chừng nào mới chôn?
Còn những chuyện khác, toàn bộ đều ko dính dáng đến mình. Chỉ cần giải quyết mấy chuyện đó thật tốt, thì oán thù cũng coi như chấm dứt cho rồi đi. Toàn bộ ân oán của hắn với người nhã nhặn cũng nên xóa bỏ là vừa.
Mấy chuyện đó cũng ko nên để trong lòng hoài —— Giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hieu/48065/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.