“Đại phu — “
Lãnh Thiết Sinh bế người chạy nhanh vào dược đường, đặt lên 1 cái ghế. Lòng y nóng như lửa đốt mà giục: “Lão đại phu, nương tử của ta ngất rồi. Mau qua đây xem giúp đi.”
“Đợi 1 chút…..” Lão đại phu ngồi xổm dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất. Lão nhíu mày nhìn kỹ chút cặn còn sót lại của món ăn. Tay cầm lấy nữa cái nấm hương: “Ha, thì ra là thứ này….”
“Đứng lên đi!”
Lãnh Thiết Sinh mặt mày xanh mét, kéo lấy lão đại phu. Ngữ khí mạnh mẽ thập phần uy hiếp: “Mẹ nó, có người ngất, lão còn cầm mấy thứ đó làm gì. Định chê là nhà ta mất một mạng người còn chưa đủ sao. Tính đem mạng mình chôn theo chung luôn phải ko?”
Thoáng chốc, hai hàm răng của lão đại phu lộp cộp va vào nhau. Môi ko ngừng run rẩy nói: “Niệm… Niệm Sinh… Chưa chết.”
“Lão nói cái gì?!” Lãnh Thiết Sinh lập tức buông áo của lão đại phu ra. Ngạc nhiên nói: “Mấy lời này có nghĩa gì?”
Lão đại phu bung bung thứ gì đó đang cầm trên tay ra. Kiểm tra nó thêm lần nữa, khẳng định: “Là…..là có liên quan đến loại nấm này.”
Hai mắt của Lãnh Thiết Sinh nhíu lại, thấy hình dáng của cây nấm kia thật giống như thường, ko có gì khác lạ. Chỉ hơi lạ là bên ngoài nó thì màu trắng, khi bị bung ra trước ánh sáng thì ngã sang vàng. Y liền cảnh cáo: “Lão mau nói cho rõ ràng. Nếu ko….”
Lão đại phu sợ tới mức rụt cổ lại, lập tức giải thích: “Lúc Địch đại nhân làm rơi chung canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hieu/1850516/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.