Anh ôm cô trong vòng tay, cô mỉm cười với anh vì sự hạnh phúc. Cô nhìn lên bầu trời rộng lớn, rồi chợt thấy tủi xót cho chính bản thân mình. Đời này, kiếp này, cô không thể đến được với anh, vì rào cản nó quá nhiều cô không còn sức vượt qua nó.Còn anh, vì sự nghiệp cả đời của mình không thể mang cô đến bên mình. Hai người bọn họ sống trong đau đớn dằn vặt, yêu nhau mà không đến được với nhau. Nó là điều đau khổ tột cùng. Cô nhìn anh từ xa, mỉm cười và thầm nhủ. Anh hạnh phúc.
Anh ôm lấy cô, cô bật cười vì sự hạnh phúc ngọt ngào. Cô nhìn lên bầu trời cao, bầu trời nơi đó có rất nhiều vì sao lấp lánh. Cô nói. '' Ngôi sao sáng nhất to nhất là anh... '' Rồi cô chỉ qua ngôi sao nhỏ bé, ánh sáng mập mờ nhưng ở rất xa ngôi sao sáng kia. '' Còn ngôi sao này là em...'' Anh cúi xuống hỏi cô, tại sao cô lại nói như thế, tại sao ngôi sao cạnh ngôi sao to sáng kia không phải là cô. Cô đáp rằng '' Hai cuộc sống của chúng ta vốn dĩ rất xa nhau, không thể cạnh nhau được '' Lòng cô chợt đau như cắt, cô yêu anh nhưng cô không thể bên cạnh anh.
Anh đường đường là con trai của chủ tịch nước, đang được đề cử trong chức vị Bộ Trưởng Bộ Kinh Tế. Còn cô là một cô gái bình thường, mẹ mất sớm. Vì gia thế, vì hoàn cảnh xã hội cô và anh không thể đến được với nhau, mặc dù hai người bọn họ yêu nhau rất nhiều. Cô nuốt nước mắt, lặng lẽ rời xa anh. Vì anh còn cả sự nghiệp và tương lai rộng mở. Tình yêu hai người họ đã chia đứt, cô ôm mối tình dang dở cùng anh, còn anh ngậm ngùi nhìn cô ra đi. Đời này, kiếp này, em vẫn mãi yêu anh. Nhưng chúng ta thật sự không thể ở bên nhau.