Cô đi xin việc ở một khách sạn tầm hạng vừa ở thành phố, khi nộp hồ sơ người ta nói cô đến phỏng vấn và vài ngày nữa sẽ có kết quả. Gia Tuệ Mẫn có chút hồi hộp, nếu làm ở trong đây về tiền lương sẽ gấp đôi khi làm ở chỗ cũ. Vừa bước tới cửa, thì thấy cửa mở biết ba đã về, cô vui vẻ chạy vào.
- Tuệ Nhi.
Ba cô rất thích gọi cô như vậy, đối với ông cô vẫn mãi là cô con gái bé nhỏ.
- Ba nấu nhiều đồ ăn vậy ạ?
- À,khoe với con nhé. Ba mới được lên chức.
- Lên chức sao?
Thấy ba vui vẻ, trong lòng cô còn vui vẻ hơn gấp bội.
- Ba không còn là công nhân nữa, ba lên chức quản lí, chỉ việc đi kiểm tra thôi. Công việc sẽ khỏe hơn.
- Vậy được rồi ạ. Ba con làm việc chăm chỉ như thế mà, lên chức cũng phải.
- Con rửa tay đi rồi ăn cơm.
Trong căn nhà bé nhỏ, hai cha con vui vẻ ngồi ăn cơm. Gia Tuệ Mẫn rất thương ba của mình, từ nhỏ đã được một tay ba làm việc nuôi nấng nên người.
Ngày hôm sau, cô nhận được tin nhắn trúng tuyển. Cô vui mừng khôn xiết, nhảy loạn lên như một đứa trẻ nhỏ.
- Ba con trúng tuyển rồi ạ?
- Thật sao?
- Hai cha con mình hôm qua đến giờ thật may mắn.
Cô cười toe toét, nhận được một công việc trong lúc khó khăn như thế này thì quả là một tin mừng.
- Con sẽ cố gắng kiếm hết tiền để trả nợ.
Nghe đến đây, sắc mặt ông trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-o-ben-nhau/129946/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.