Duẫn Tiêu Dương đi vậy mà được ba tháng, thời gian trôi nhanh hơn cô tưởng. Gia Tuệ Mẫn lại sống với cuộc sống cô đơn của mình, hai sáu tuổi nhưng cô chưa hề yêu ai, cô chỉ e ngại với chính bản thân mình, e ngại rằng mình không hợp với họ.
- Tạ Phí Ngôn hôm nay tớ hơi mệt.
- Tuệ Tuệ, cậu làm việc quên ngày như thế hỏi sao không bệnh hả? Hôm nay cậu ở nhà đi. Tớ xin phép cho.
- Hôm nay công ty không có ca của tớ, nhưng tớ phải đến cửa hàng.
- Tuệ Tuệ, cậu sốt rồi.
Tạ Phí Ngôn đưa tay sờ trán nóng hổi của cô khuyên cô nên quay về.
- Tới cửa hàng rồi. Tớ không sao.
- Tuệ Tuệ, có gì điện tớ. Được không?
- Ừ ừ.
- Cẩn thận.
Gia Tuệ Mẫn bước vào cửa hàng, mang chiếc tạp dề mà đầu óc quay như chong chóng, cô hoa mắt đến mức phải gục ngã.
Trán nóng đến mức như có thể luộc chín một trái trứng.
- Kính chào quý khách.
Có cúi đầu chào vị khách mới vào mà không biết rõ người khách đó là ai. Không nghe tiếng trả lời, cô tưởng vị khách đấy đã đi lựa đồ. Cô ngồi xuống hoa mắt mò thuốc giảm đau.
- Tuệ Mẫn.
Nghe tiếng gọi cô giật mình nhìn ra, ông chủ cô đang đứng ngoài xe gọi cô. Cô vội vàng chạy ra.
- Tuệ Mẫn, tôi bận đưa gia đình đi du lịch vài hôm, cô ở trông coi cửa hàng cẩn thận nhé.
- Vâng.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, cô quay vào trong, cô chóng mặt đến mức bực bội. Thấy vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-o-ben-nhau/129943/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.