Cũng đã lâu, Gia Tuệ Mẫn chưa gặp được Duẫn Tiêu Dương, anh nói anh rất bận, sẽ sắp xếp thời gian về thăm cô. Vì điệu kiện địa lý không cho phép, với lại công việc của anh quá bận bịu. Ngồi trong bàn làm việc, cô thẫn thờ suy nghĩ tới những lời nói của mẹ anh hôm bữa. Mặc dù biết là không được, nhưng tại sao cô vẫn cố chấp thế nhỉ?
- Gia Tuệ Mẫn... Gia Tuệ Mẫn.
Đôi mắt to tròn vô hồn nhìn vào màn hình máy tính, hình ảnh Duẫn Tiêu Dương cùng Triệu Vân Du vui vẻ sánh đôi cùng nhau, sự kiện này chẳng phải ngày hôm qua đây sao. Ngày hôm qua anh cũng không điện cho cô dù chỉ một cuộc điện thoại, hóa ra anh đang bận.
-Gia Tuệ Mẫn.
Một đồng nghiệp đứng kiên nhẫn gọi cô. Đến lần cuối cùng, cô mới nghe thấy và giật mình nhìn lên.
- Cậu làm gì mà kêu hoài không nghe vậy?
- Tớ xin lỗi, mà có gì không?
- Đi ăn trưa đi, cũng trễ rồi đấy.
- À, cảm ơn cậu, cậu đi ăn trước đi.
- Cậu không đi cùng sao?
- Không, tớ có đồ ăn rồi.
- Vậy thôi tớ đi trước nhé.
Khi cô đồng nghiệp kia rời đi, ánh mắt cô lại dời xuống chiếc nhẫn mà cô đeo ngay ngón tay, trong đó có khắc tên anh, người đàn ông mà vô tình đến bên cạnh cô, làm cho cô lầm tưởng nhiều thứ.
Có một lần Phí Tạ Ngôn đã hỏi cô tại sao lại đi yêu Duẫn Tiêu Dương? Cô lúc đó chỉ biết cười nhạt, tại vì ánh mắt anh ta quá nhẹ nhàng, lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-o-ben-nhau/129953/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.