Từ khi anh nhẫn tâm bỏ lại sau lưng mình những lời van xin, sự níu kéo và cả những giọt nước mắt khóc lụy tình của em. Kể từ giây phút đó, giây phút em giàn giũa nước mắt bất lực nhìn anh xa dần, xa dần đến bên tình mới, thì trái tim em đã chết, và tình mình coi như đã hết.... TÔI và Minh cả hai cùng được sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo của huyện QUẾ PHONG, TỈNH NGHỆ AN., bố mẹ cả hai đều suốt ngày chỉ biết làm lũ với ruộng đồng, quanh quẩn bên những con trâu, con bò. Nhà Tôi và Minh cách nhau có một hàng râm bụt nhỏ. Hai chúng tôi từ nhỏ đã đi học chung cùng nhau, lớn lên lại nảy sinh tình cảm nam nữ. mà ở Quê tôi lúc đó còn tồn tại cái tục lễ, hỏi trước, cưới sau.
Khi tôi và Minh cả hai cùng đỗ đại học, Bố mẹ Minh đã qua thưa chuyện xin dạm hỏi tôi. thế là chúng tôi được hai bên gia đình tổ chức lễ hỏi chỉ còn chờ ra trường nữa là cưới thôi. Nhưng có mấy ai ngờ khi môi trường sống thây đổi thì tình yêu trong con người Minh cũng bị thoái hóa theo cách sống mới. Hai chúng tôi cùng nhau mang theo những ước mơ của tuổi xuân, cùng nhau lên đường vào SÀI GÒN nhập học. vì đã mặc định là trước sau gì chúng tôi cũng sẽ là của nhau nên chúng tôi quyết định sống chung để tiết kiệm mọi chi phí sinh hoạt.
Tôi học đại học ngân hàng còn Minh học đại học xây dựng, dẫu không cùng trường nhưng Minh vẫn luôn là người đưa đón tôi đi học, Tôi luôn được anh đèo sau chiếc xe đạp cũ. Bạn bè trong lớp thấy vậy ai cũng hỏi tôi người đó là anh trai hay là người yêu mà có vẻ thân thiết thế? tôi chỉ đơn thuần nghĩ không có gì để dấu vì dù sao anh cũng đã là chồng chưa cưới của tôi rồi. nên tôi cũng vô tư trả lời với mọi người xung quanh rằng. Anh là chồng chưa cưới của tôi