Vừa nói nó vừa đưa ngón tay ra bảo tôi móc vào tay nó.
một cảm giác gần gũi ấm áp đến lạ lùng len lõi vào trong tôi;
tại nhà của MINH.
MINH nhìn BÍCH LIÊN nói ;
- em hay năm nay mình về quê đón tết với BỐ MẸ ở quê cho vui, chứ 2 ông bà ở quê nhà neo người cũng buồn em à! bố mẹ cũng mong 2 vợ chồng mình lắm.
- anh nói với ông bà ở quê thông cảm đi, chứ năm nay bao nhiêu việc, em lại đang bầu bí như này chắc 2 vợ chồng mình không về được đâu? anh không biết chứ người có thai đi máy bay không tiện chút nào đâu, mệt chết.có gì để tết sang năm tính đi anh?
thế là tết cũng đến rồi, hai năm đón tết xa nhà nhưng cũng không buồn như năm nay...? một cảm giác trống trải đến vô cùng, có lẽ phải ai trong hoàn cảnh của tôi lúc này thì chắc mới thấu hiểu được, nhớ nhà nhớ gia đình lắm, vì ai mà tôi không giám về quê đón tết với bố mẹ em út của mình. "" vì mình ngu nên thôi đành chấp nhận "".
đang miên man suy nghĩ thì tiếng của Ngân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi ;
- Ngân ; này sao ủ rũ vậy? vui lên chứ? đời được máy hơi mà trông mày thiếu sức sống thế...? lát có đi chơi với tao và lão HUY không...? lão mời tao đi xem phim tết mày ạ! tết này ba mẹ tao cũng bận công chuyện nên không có về đón tết với tao được cũng may có mày và lão huy.nên cũng đỡ chán.nào dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-rieng-anh-chon/85872/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.