tôi vừa ôm mẹ, vừa khóc, vừa xin lỗi bố mẹ... mẹ thấy Tôi khóc vội nói ;
- đừng khóc con ơi! mới sinh hậu sản đó con. bố mẹ hiểu con mà, bố cũng không giận con đâu.... ông nhỉ? vừa nói mẹ vừa quay lại nhìn bố tôi.
vẫn tỏ ra vẻ giận giữ bố nhìn Tôi nói ;
- thôi nghỉ đi. mà con cho bố cái địa chỉ nhà thằng Minh ở.
tôi vội gạt ngang nói ;
- bố ơi! con xin lỗi bố, nhưng con không muốn liên quan hay dính dáng 1 chút gì đến hắn nữa, con là của một mình con thôi ạ?
- Ngân; bác ơi! bác bình tĩnh ạ! cháu biết bác giận nhưng mà thôi trời sẽ trả lại hết những gì mà Tình đã vì hắn mà chịu đựng cho hắn bác à? hơn nữa Tình cũng mới sinh xong cháu nghĩ không nên nhắc chuyện buồn sẽ tốt hơn ạ!
bố tôi nghe Ngân nói có vẻ đúng nên cũng xuôi xuôi không còn vẻ giận giữ như ban đầu nữa
quả thật lúc đó Tôi cũng không biết hậu sản là như thế nào...?
từ hôm có mẹ mọi việc trước đây như phụ nữ sau sinh phải kiêng như thế nào tôi đều không biết nhưng nhờ có mẹ tôi bên cạnh tôi biết và kiêng được nhiều hơn nên sức khỏe cũng nhanh bình phục hơn, ở được mười ngày thì mẹ bàn với bố ;
- thôi ông cứ về trước nhà cửa, với con cái xem như thế nào chứ để hai đứa ở nhà thui thủi tôi cũng không yên tâm, tôi ở đây với con khi nào hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-rieng-anh-chon/2823546/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.