Người xưa có câu: Oan gia ngõ hẹp, hay ghét của nào trời trao của ấy. Cái này, Quan Hành và Lương Kiều thật sự phải thừa nhận đó đều là sự thật! Anh và cô, chính xác là oan gia tái ngộ, đến với nhau bằng phương thức tình yêu ngược đời nhất. Dù là thật lâu, thật lâu về sau này, anh vẫn sẽ có những phút giây ngờ nghệch nhất để hồi tưởng lại cái duyên phận oan gia kia.
Cái tình yêu không cần báo trước, nó cũng sẽ tự tìm tới cửa. Khoảnh khắc lơ là một chút, trái tim đã vô thức bị cướp đi từ lúc nào không hay. Ngược đời! Người ta chỉ cướp tiền cướp của, anh lại bị cướp trái tim có giá trị liên thành! Có phải là thiệt thòi quá rồi hay không? Mỗi lần gặp mặt cô, cô đều mang đến cho anh một dư vị mới mẻ mà chỉ mình cô mới có. Cô mang lại niềm vui thích trong lòng anh, còn khiến trái tim anh loạn nhịp vì cô. Cô xinh đẹp, quyến rũ, điều này khiến anh chỉ muốn đè cô ở dưới thân mà ra sức chà đạp. Một lần ăn cô liền thấy nghiện, một lần lại một lần, ăn bao nhiêu cũng không đủ để khiến cho anh cảm thấy thỏa mãn.
Này, nhưng mà cô hết lần này đến lần khác đều trêu chọc anh là có ý gì? Hừ, anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô được nước làm tới!