Trong phòng tràn đầy hơi thở triền miên đột nhiên phát ra một tiếng hô khẽ, cuối cùng hai người đang sít sao ôm hôn cùng một chỗ cũng tách ra, Quan Hành chống ở phía trên Lương Kiều, hai người đều thở hồng hộc.
Thở gấp mấy hơi, Lương Kiều lại nhấc chân kẹp bụng anh lại, tay hướng về phía thứ gì đó đang giương cao sờ soạng.
Quan Hành vội vàng chặn tay cô lại, nằm ở trên người cô, khàn giọng nói: "Chớ làm loạn, anh sắp không nhịn được..."
Lương Kiều cọ xát lên người anh, nhân cơ hội thò tay kia xuống thăm dò, chuẩn xác bắt lấy nguyên căn đứng thẳng hơi giật giật, chậm rãi xoa lấy.
Quan Hành vội vàng bắt lại móng vuốt không thành thật, bắt được rồi, lại do dự không lấy ra, lòng bàn tay bao ở bên ngoài bàn tay nhỏ bé của cô, cảm thụ được động tác từ trên xuống dưới của cô ở trên người mình, khí huyết trong thân thể càng cuồn cuộn hơn.
Anh cố gắng đè nén, nằm ở trên vai cô phát ra một tiếng một tiếng thở dốc ngột ngạt. Lỗ tai Lương Kiều cảm nhận được từng đợt nóng hổi trong hơi thở càng ngày càng thiêu đốt, cũng càng ngày càng ngứa, cô có chút không kịp đợi, mạnh mẽ tháo dây lưng của anh ra, tay linh hoạt chui vào trong quần lót, không trở ngại chút nào cầm lấy của anh.
Lòng bàn tay mềm mại đặt lên, Quan Hành hừ nhẹ một tiếng, ưỡn thắt lưng theo phản xạ, một giây sau lại vội vàng nắm lấy cổ tay cô, thở gấp nói: "Đừng làm rộn đừng làm rộn, anh sắp không được..."
Lương Kiều dẩu môi, vừa ôm cổ anh vừa nói: "Em muốn anh... Anh không muốn em sao?" Lúc nói chuyện đồng thời cố gắng giơ chân lên cọ cọ giữa hai chân anh, chân vừa đạp đạp một cái đã đẩy hết quần anh xuống dưới.
"Em sẽ lạnh..." Quan Hành cũng đã tên đã lên dây, vẫn còn cố gắng duy trì lấy một tia lý trí cuối cùng, nội tâm kịch liệt giãy giụa, một bên lại không nhịn được ngậm lấy miệng cô càng ngày càng sâu.
Lương Kiều nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh, một bên từ giữa răng phát ra tiếng hừ bất mãn mà khó nhịn, thúc giục anh mê hoặc anh, muốn càng nhiều.
Dưới thân cô vô cùng vặn vẹo, cọ làm toàn thân Quan Hành đều bốc hỏa, tiểu huynh đệ cứng rắn đã đến gần nhẫn nại đến cực hạn, mạch máu đều thình thịch nhảy, trướng đến phát đau.
Cuối cùng một tia lý trí cuối cùng bị đánh tan, Quan Hành cắn răng một cái, túm quần ngủ của cô xuống.
Một tay thuần thục chui vào bên trên không mặc áo của cô, sờ đến hai trái đào thì mạnh mẽ xoa mấy cái, muốn cởi xuống quần áo vướng bận của cô, lại lo lắng cô lạnh, cuối cùng vẫn là thôi. Nhất tay tiếp tục làm việc, một tay chậm rãi di chuyển, bàn tay đặt lên tơ lụa hơi mỏng, cái chỗ kia đã là một mảnh thấm ướt.
Hô hấp của anh căng thẳng, ngón tay dùng sức đè lên.
Lương Kiều thực hiện được như ý cười đến toàn thân đều đang run, tay chân cùng sử dụng túm quần của anh đã bị cởi xuống một nửa ra, ngay sau đó cũng cởi quần lót nhỏ ném qua một bên, mở chân ra định rướn người kẹp lấy hông anh, lại bị Quan Hành bắt lấy bắp đùi đè xuống.
"Gấp cái gì?" Anh chụp lấy bắp đùi cô một cái, lại chậm rãi dời tay đến nơi thần bí kia, Không có vải vóc cách trở, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lấy vài cái ở giữa bụi hoa đã rỉ nước ròng ròng, đẩy hai cánh hoa ra, chậm rãi thăm dò vào mật đạo trơn trượt.
"Ưhm..." Lương Kiều khó nhịn ngửa đầu ra, bấu tay anh không tự giác dùng thêm chút sức lực.
Quan Hành hít một ngụm khí lạnh, ngưng một lát, ngón tay chậm rãi bắt đầu gia tăng tốc độ.
Không biết có phải do nguyên nhân bị sốt hay không, dường như hôm nay thân thể Lương Kiều vô cùng nhạy cảm, anh vừa lấy ngón tay trêu đùa vài cái, đã có mật dịch liên tục chảy ra không ngừng, gần như dính đầy cả bàn tay anh.
Cô vốn đang phối hợp theo tiết tấu anh nắm thứ đó của anh di chuyển lên xuống, sau đó dần quên mất, híp mắt hé mở cái miệng nhỏ nhắn, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng ngâm khẽ cùng thở dốc dồn dập.
Vẻ mặt mê loạn này làm Quan Hành kích động thiếu chút nữa không khống chế nổi phun ra, anh nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi, lại cho thêm một ngón tay vào, động tác càng thêm mãnh liệt.
Tiếng kêu của Lương Kiều theo động tác của anh càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng không chịu theo khống chế.
Trong thân thể trống rỗng bị anh động tác hung mãnh của anh bù vào, đồng thời lại dâng lên từng đợt từng đợt khát vọng mãnh liệt, tay cô níu lung tung ở trên người anh, cuối cùng sau một lần trêu đùa dùng nhiều sức của anh hô to một tiếng, mạnh mẽ căng thẳng thân thể, hai chân kẹp chặt tay anh nghiêng người sang, nhẹ nhàng run rẩy.
Quan Hành nằm ở trên người cô thở gấp vài câu chửi thề, không có cho cô thời gian giảm xóc, ngón tay còn lưu ở trong cơ thể cô lại tiếp tục là động tác chậm rãi, trong nháy mắt Lương Kiều càng run rẩy hơn, hô hấp càng ngày càng nhanh, gần như sắp không thở nổi.
"Không cần... Không cần..." Vừa mới được thỏa mãn thì chỗ đó đã bủn rủn, không chịu nổi kích thích kiểu này, cô một bên đẩy tay anh tay ra ngoài, một bên luôn miệng nói cầu xin tha thứ.
Quan Hành cúi đầu hung ác cắn vào môi cô hai cái: "Bây giờ nói không cần, đã muộn!"
Anh chậm rãi rút tay ra, Lương Kiều ngước đầu, hừ thật dài một tiếng.
Cô nghiêng thân thể chậm rãi bình phục hô hấp, Quan Hành lại xuống giường ra phòng ngủ, chỉ chốc lát sau cầm thứ gì đó vào, lại bò lên giường, một loạt các động tác bôi bôi gãi gãi, sau đó kéo chăn lên, để cả mình cùng cô đều chui vào.
Thân thể nóng như đang bốc hơi của anh lại dán lên, Lương Kiều nhíu mi lại trở tay đẩy anh, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nóng..."
Quan Hành vỗ một cái ở trên mông cô: "Em sảng khoái xong rồi liền bắt đầu đẩy anh có phải hay không? Thật không có lương tâm!"
Lương Kiều còn chưa kịp nói cái gì, đã bị anh cầm lấy eo toàn bộ nâng lên. Cô hô to một tiếng, một giây sau lại bị đặt về trên giường, đã đổi thành tư thế nằm sấp.
"Không cần!" Lương Kiều có chút kháng cự tư thế này, nghiêng người muốn né tránh, bị Quan Hành tay mắt lanh lẹ bắt trở về.
"Chính em sảng khoái xong liền mặc kệ anh sao? Em sờ xem, nó sắp trướng chết rồi..." Quan Hành kéo tay cô qua làm cho cô cảm nhận được nơi cứng rắn của mình, sau đó cúi người hôn môi cô vành tai cô, thấp giọng dụ dỗ, "Ngoan ngoãn, tư thế này nhanh hơn một chút..."
Nghe nói này tư thế vào tới sâu nhất cũng cực kỳ có khoái cảm, nhưng trước đó bọn họ cũng đã thử qua, Lương Kiều cũng không có có cảm giác gì, ngược lại dường như Quan Hành vô cùng lanh lẹ, lúc nào cũng là nhanh chóng giao ra.
Lương Kiều ngã bệnh không còn sức lực, lại vừa mới được thỏa mãn, xác thực muốn để anh nhanh chóng kết thúc, bất mãn hừ hừ hai tiếng, nằm sấp không động.
"Ngoan ngoãn." Quan Hành hôn cô tựa như ban thưởng, nhanh nhẹn xé gói rồi mang bao lên, sau đó nhấc theo eo cô để nâng mông cô lên, vận sức chờ phát động tiểu huynh đệ đưa tới cửa động ma sát vài cái, chậm rãi tiến vào.
Tư thế hai chân chụm lại làm chỗ đó khít khao hơn bất kì tư thế nào, Quan Hành vừa tiến vào đã thoải mái than thở một tiếng, ngừng một chút, động tác đỡ cô eo dần dần gia tăng tốc độ.
...
"Làm ra sức như thế, còn nói không thích tư thế này, tên lừa đảo nhỏ!" Sau khi kết thúc, Quan Hành chậm rãi từ trong cơ thể cô lui ra ngoài, lấy thứ đã dơ bẩn xuống, ném vào thùng rác trong góc tường.
Lương Kiều còn ở trong dư âm của cuộc vận động chưa trở lại bình thường, nằm ở đó hô hấp dồn dập. Quan Hành rút vài tờ khăn giấy giúp cô lau chất nhầy, sau đó trùm chăn lên cho cô.
Hai người đã có một thời gian không thân mật, thật ra Quan Hành cũng không có tận hứng, nhưng ngại thân thể cô, không dám hồ nháo nữa, ôm cô từ phía sau lưng chậm rãi bình phục.
Vừa mới vận động làm mồ hôi ra đầy người, anh quấn Lương Kiều cực kỳ chặt chẽ ở trong chăn, thân thể mình trần truồng nằm ở bên ngoài mát mẻ.
Lương Kiều không thích nóng, muốn vén chăn lên, Quan Hành liền ôm chặt lấy cả cô cả chăn, sau đó gác một chân áp xuống, vây cô lại giữa sự rắn chắc.
"Em muốn tắm." Lương Kiều không tránh thoát ra được, nháy mắt nhìn anh.
"Không được." Quan Hành cường ngạnh phủ quyết, "Cơn sốt của em còn chưa hết hẳn, tắm rửa dễ cảm lạnh."
Lương Kiều liền nói: "Em sốt còn chưa hết hẳn, anh đã lôi em ngủ với anh, lúc anh sảng khoái tại sao không sợ em bị lạnh.
Trách anh?
Quan Hành nghẹn khuất hai mắt trừng cô, "Rõ ràng là tự em quyến rũ anh..."
"Em quyến rũ anh thì anh liền thượng à, trinh tiết của anh để đâu?"
Quan Hành cúi đầu cắn mũi cô: "Không phải trinh tiết của anh đã đều bị em cướp đi sao."
Lương Kiều hừ hừ nói: "Trinh tiết đều bị em cướp đi mà anh còn không nghe lời của em, muốn tạo phản sao?"
"Không tạo phản, chỉ tạo em."
Bỗng chốc Lương Kiều không hiểu: "Cái gì mà tạo em? Em độc nhất vô nhị vô địch vũ trụ, anh tạo được không?"
Khóe miệng Quan Hành giương lên, có chút ít đắc ý liếc cô một cái, sau đó đến gần đến cạnh tai cô rất nhỏ giọng nói: "Tạo, tương đương với làm, tương với đương làm."
Cho nên, tạo em tương đương...
Lương Kiều đột nhiên nhớ ra tài khoản không giải thích được kia của anh- - đóng cửa tạo Kiều.
"..." Thật đúng là dụng tâm lương khổ.
Quan Hành đắc ý hả hê lắc lư đến phòng tắm vọt vào tắm rửa, sau đó một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra: "Anh đi lấy ít đồ ăn, em thành thật đợi."
Lương Kiều nhu thuận gật đầu, chờ anh vừa ra khỏi cửa, lập tức vén chăn lên, cầm một chiếc khăn tắm chạy như bay đến phòng tắm.
Quan Hành rót cốc nước ấm trước, kết quả vừa quay về liền thấy trên giường không có người, trong phòng tắm dường như còn vang lên tiếng nước chảy ào ào. Anh tức giận đến thiếu chút nữa ném chiếc cốc đi.
Đi qua đập cửa phòng tắm, bên trong khóa trái, anh thô bạo gõ cửa hai lần, hướng về bên trong kêu: "Cho em thời gian mười phút, không đi ra anh sẽ đập cửa."
"Được rồi được rồi." Lương Kiều ở bên trong lấy lệ đáp một tiếng, gia tăng tốc độ tắm gội.
Mười phút sau cô đúng giờ trùm khăn tắm đi ra, Quan Hành liền ở giữ cửa, một tay nhét cô vào bên trong ga giường đã đổi, sau đó chỉ về phía cô hung dữ nói: "Em thử đi ra một lần nữa cho anh xem."
Lương Kiều hôn bàn tay đang dùng sức cuộn lại của anh một cái, cười đến vẻ mặt nịnh nọt: "Không ra không ra, bảo đảm không ra."
Quan Hành hừ lạnh một tiếng, cách chăn mền nắm một cái ở trên ngực cô, ra ngoài nấu cơm.
Mặc dù Quan Hành cũng rất ít xuống bếp, nhưng làm đồ vẫn có thể ăn, nhưng Lương Kiều bình thường ở nhà trừ nấu mì thì rất ít làm những thứ khác, cho nên nguyên liệu nấu ăn không nhiều. Quan Hành liền làm trứng chiên cà chua đơn giản, cắt hai cây lạp xưởng thêm vào.
Lương Kiều mặc đồ ngủ bằng nhung vào, dựa vào đầu giường nghịch di động. Quan Hành bưng một bát lớn chuyên đựng cháo vào, cô vội vã chống người lên bàn đọc sách nhỏ ở trên giường, cười hì hì nhìn anh đến gần, một bên vui vẻ vỗ vỗ cái bàn.
Quan Hành cầm bát đặt lên, đưa cho cô một đôi đũa, cũng bỏ dép đi lên ngồi xếp bằng.
Trong nhà chẳng hề thiếu bát, anh chuyên môn dùng như thế chén lớn đựng cùng một chỗ, Lương Kiều cũng không nói gì, cầm lấy chiếc đũa quỳ gối đối diện anh, trước ôm lấy mặt của anh hôn một cái.
"Hôm nay biểu hiện rất tốt."
Bị sốt đối với cô mà nói cũng không phải là việc lớn, sốt cao thì nhiều nhất tìm mấy viên thuốc hạ sốt, sốt nhẹ thì tùy ý, đều là tự mình xin nghỉ ngủ một ngày hoặc nửa ngày là được.
Chính mình cũng không để tâm bệnh nhỏ, lại được người dụng tâm chăm sóc như này, sao mà không cảm động được.
Quan Hành cũng hôn trả cô một cái, mang nụ cười trên mặt, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc nói: "Về sau mỗi ngày đều sẽ tốt hơn."
Câu này làm Lương Kiều giật mình, lại muốn đẩy anh ngã.
Quan Hành sờ sờ khuôn mặt cô nói: "Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ nguội lạnh."
Lương Kiều liền ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu húp một ngụm nước, quá nóng, vội vàng há mồm thở ra hai cái, le lưỡi bị phỏng ra, hai con mắt đều nước mắt lưng tròng.
"Dáng vẻ này thật ngốc!" Quan Hành không nhịn được cười cô, bóp cằm cô thổi thổi vào đầu lưỡi cô, "Ăn từ từ."
Đợi cô chậm rãi khỏi, Quan Hành kẹp một miếng trứng gà đút cho cô, nhìn cô há miệng ăn hết, sau đó ngậm miệng nhanh chóng nhai nhai, giống hệt con thỏ, không kiềm chế được vui vẻ.
Lương Kiều liền lấy tay làm thành hình cây kéo để ở trên má, làm vẻ mặt đáng yêu.
Quan Hành lại kẹp lấy một miếng lạp xưởng đút cho cô, sau đó vui thích cười: "Hôm nay anh biểu hiện tốt như thế, em có thể đáp ứng anh không?"
"Đáp ứng cái gì?" Lương Kiều thổi hai cái, há mồm ăn hết.
"Đương nhiên là làm bạn gái của anh." Anh một bộ đương nhiên nói.
Lương Kiều chau chau mày: "A? Anh có biểu lộ với em, bảo em làm bạn gái của anh sao?"
Thổ lộ, hình như không có...
Quan Hành thu sự vui vẻ lại, trừng tròng mắt: "Anh đều đã theo đuổi em nhiều ngày như vậy, em không nhìn ra được sao?"
"Anh có theo đuổi em sao? Thật không nhìn ra đâu." Lương Kiều nói.
Quan Hành bị chặn một cái, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Vậy bây giờ anh nói, em có đáp ứng hay không?"
Hai mắt Lương Kiều quan sát anh, lắc đầu nói: "Để quan sát tiếp đã."
Một lát sau, Quan Hành lại không cam lòng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta được coi là gì? Em đều đã ăn anh sạch sẽ, còn không đáp ứng."
Lương Kiều thiếu chút nữa nghẹn, ho khan. Quan Hành duỗi tay vỗ thuận lưng cho cô, cô suy nghĩ một chút nói: "Ùm, sớm hâm nóng, để cho anh cảm nhận một chút tốt đẹp của em, sau đó còn có động lực để đến theo đuổi em."
Quan Hành thở dài, "... Thật sự là thua ở tay em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]