Bước vào tháng tư, nhiệt độ dần dần tăng lên, quần áo dày bị cho xuống đáy hòm, thời trang mùa xuân mỹ lệ nhẹ nhàng leo lên sân khấu.
Quan Hành để người đưa rất nhiều sản phẩm thời trang mùa xuân mới lại đây, tất cả đều là kiểu dáng tình nhân, mỗi ngày mặc giống quần áo với Lương Kiều ân ái ở trước mắt mọi người không biết mệt. Nhan sắc giá trị dáng người của hai người đều rất tốt, lúc đi đường mặc quần áo tình nhân sóng vai đi chẳng khác nào người mẫu thời trang cả.
Gần đây nghe rất nhiều lời khen ngợi, cho nên khi ngày nào đó Quan Hành hưng trí bừng bừng hỏi cô có muốn chụp quảng cáo với anh hay không, Lương Kiều lại cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
"Nghệ sĩ của công ty anh đều chạy hết rồi sao? Chụp quảng cáo cũng phải để đích thân ông chủ đến chụp."
"Chụp để vui chơi chút mà." Quan Hành nói, "Anh muốn chụp với em, có một số việc cả đời muốn nếm thử một lần, về sau già rồi hồi tưởng lại mới có nhiều ý nghĩa.”
Lương Kiều ăn kem ly nói: "Có quảng cáo sao lại không để cho minh tinh ở công ty anh, hai chúng ta cũng không lăn lộn ở giới giải trí, tại sao phải đoạt chén cơm của người khác."
Quan Hành có chút ghét bỏ nói: "Dáng người của mấy người đấy đều không bằng em, chụp hình khẳng định không đáng xem bằng em."
"Là quảng cáo gì còn phải xem dáng người? Phát ngôn trang phục sao?"
"Xem như thế đi." Quan Hành cố ý mê hoặc cô, "Có phí phát ngôn nhiều đấy."
Lương Kiều có động tâm một chút, hình như phí phát ngôn của minh tinh rất nhiều, mặc dù cô không có danh tiếng, có phải đi chụp một lần cũng có thể lời được một khoản tiền đúng không? Lương Kiều xúc một thìa kem ly, không đếm xỉa tới hỏi: "Bao nhiêu?"
Quan Hành cầm lấy tay cô đưa thìa kem vào trong miệng mình, lạnh nhạt nói: "Mấy trăm vạn đi."
“Nhiều như thế?" Lương Kiều trợn mắt há hốc mồm, chụp một lần có thể có nhiều lợi nhuận như thế, cô dứt khoát cũng đi làm minh tinh! Cô nắm chặt Quan Hành tay, nghiêm túc quơ quơ, "Đồng ý!"
Mục đích đạt thành, Quan Hành giơ khóe miệng lên, thần sắc sung sướng.
Lương Kiều lại đút một thìa kem cho anh, cười hì hì nói: "Nếu không em cũng đi làm minh tinh nhé, em xinh như thế, khẳng định vài phút sẽ bùng nổ."
"Em muốn tiến vào giới giải trí?" Mới vừa rồi còn liên tục khuyến khích cô đi chụp quảng cáo, bây giờ nghe cô nói muốn làm minh tinh, Quan Hành ngược lại nhăn mày, còn kém không viết hai chữ không được lên mặt."Thật ra minh tinh hết sức vất vả, không thoải mái như em nghĩ đâu. Hơn nữa vòng tròn này nước rất sâu, mặt ngoài nhìn qua thì hết sức quang vinh chói lọi, nhưng sau lưng tất cả đều là giao dịch dơ bẩn xấu xa. Nhất là nữ minh tinh, dựa vào chính mình dốc sức làm rất khó.”
"Em không giống với mấy người đấy!" Lương Kiều nhét ly kem vào trong tay anh, ôm lấy cổ anh, giọng nói khoan khoái, "Em có anh, anh không ủng hộ sao?"
"... Nếu như em muốn chơi, anh nhất định sẽ bao bọc em." Quan Hành vứt ly kem qua một bên, hai tay ôm cô, "Nhưng mà anh không muốn để em tiến vào vòng tròn này."
"Vì cái gì?"
"Không muốn để cho người đàn ông khác thích em..." Quan Hành rầu rĩ nói, "Em người phụ nữ này quá quyến rũ đàn ông, anh đã nói phải khóa em ở nhà giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy em."
Lương Kiều có chút buồn cười, chậc một tiếng nói: "Vậy anh còn muốn em đi chụp quảng cáo?"
"Không giống nhau mà..." Quan Hành lẩm bẩm, trong lòng tự nhủ quảng cáo này là chụp để chính mình xem, làm sao để người đàn ông khác chứng kiến được.
-
Có lẽ là vài ngày này ăn nhiều kem ly, lúc buổi sáng bụng Lương Kiều có chút không thoải mái, mơ hồ cảm thấy có lẽ là dì cả tới, lúc đi làm còn mang theo một gói BVS phòng ngừa vạn nhất.
Đang làm được một nửa bụng đột nhiên quặn đau một trận, có một dòng ấm nóng chảy xuống, Lương Kiều cầm BVS vọt tới buồng vệ sinh, quả nhiên bên trên BVS đã có chút ít đỏ.
Lần này đau hơn những lần trước, Lương Kiều không nhịn được thở dài, sớm biết vậy đã không ngày ngày ăn kem ly tự tìm đường chết.
Đổi hết BVS đang định ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, động tác mở cửa của Lương Kiều ngừng, thu tay lại.
Bồn nước ào ào vang lên tiếng nước chảy, chỉ nghe Hàn Tử Hân nói: "Mấy ngày nay cô xảy ra chuyện gì vậy, trạng thái kém như thế."
Ngay sau đó là giọng trầm của Thích Thái: "Không có gì, có lẽ không ngủ ngon."
"Đừng đùa, cô có tâm sự tôi còn có thể không nhìn ra được sao?" Hàn Tử Hân nói, "Là không phải vì người ân nhân cứu mạng kia của cô sao? Gần đây cô gặp anh ta đúng không?"
Giọng nói của Thích Thái cũng có chút bối rối: "Chị chớ nói lung tung!"
"Lần trước cô post lên với bạn bè tôi cũng nhìn thấy, cái gì mà anh hùng cái thế lang quân như ý..." Hàn Tử Hân hoàn toàn không có ý tứ bởi vì thấy cô ta ( TT) quẫn bách mà dừng lại, "Có phải cô thích anh ta không? Anh ta kết hôn?"
"Không có kết hôn, anh ấy có bạn gái..." Thích Thái vô lực thanh minh nói, "Em không có thích anh ấy, chị đừng nói liều."
"Chao ôi được được được, “Bộ dáng Hàn Tử Hân có chút không kiên nhẫn, "Cô đang ở đó lừa mình dối người."
Tiếng nước chảy dừng lại, hai người rửa tay xong, cùng nhau đi ra ngoài, loáng thoáng còn có thể nghe được giọng nói của Hàn Tử Hân: "Tôi nói cô đừng làm công việc lái xe kia nữa, một người người phụ nữ đi buổi tối quá nguy hiểm, lần sau lại gặp quỷ rượu nổi điên, sẽ không còn vận may như vậy lại được gặp anh hùng cái thế..."
Buồng vệ sinh trong phòng kế, Lương Kiều ngồi ở trên bồn cầu thở dài, cuối cùng là được làm cho rõ vì cái gì mà thái độ của Thích Thái đối với Quan Hành lại kỳ quái như vậy. Cho nên chân tướng chính là Thích Thái làm lái xe, đã từng bất hạnh đụng phải khách cũ mượn rượu làm càn muốn bắt nạt cô ta, sau đó được Quan Hành cứu?
Còn ân nhân cứu mạng... anh hùng cái thế...
Lương Kiều hừ một tiếng, không nhìn ra đấy, tên kia còn là anh hùng cứu mỹ đâu, cắt!
Buổi tối Quan Hành bị vài người anh em gọi đi uống rượu, Lương Kiều liền kêu Thư Nam cùng mấy đồng nghiệp khác đi ăn cơm, cô đặc biệt chọn một nhà hàng cơm buffett rất đắt, quẹt thẻ của Quan Hành mời mọi người ăn cơm.
Nhưng cô không thể ăn lạnh và cay, cũng không thể uống bia đá, xem mọi người ở bên cạnh tận tình vừa ăn vừa uống, không khỏi buồn bực.
Cô vừa ăn bên cạnh đó còn để ý di động, vốn cho là bỗng chốc tiêu của anh mấy nghìn tệ, ít nhất Quan Hành sẽ gọi điện thoại hỏi một câu, kết quả một chút phản ứng người kia cũng không có! Lương Kiều tức giận đến thiếu chút nữa vứt di động vào bên trong nồi đang nấu.
Cơm nước xong có đồng nghiệp vẫn chưa thỏa mãn đề nghị đi hát karaoke, nhưng có người vội vàng về nhà xem con, chủ yếu nhất là Lương Kiều không có tâm tình gì, cho nên cuối cùng mọi người vẫn là tản đi.
Hơn chín giờ Quan Hành còn chưa có trở lại, Lương Kiều ở nhà một mình đợi bên trong, hết sức nhàm chán, cũng có chút bực bội.
Tắm xong đi ra, nhận được điện thoại của Quan Hành, hỏi cô đến nhà chưa, còn bản thân khả năng sẽ trễ chút.
Lương Kiều lạnh nhạt ồ một tiếng, cúp điện thoại gửi một tấm hình tự sướng qua.
Quan Hành đặc biệt chạy đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho cô, sau khi cúp mới về bên trong ngồi xuống, Cao Hàn nhét hai chai rượu tới, "Cậu cũng thua hai ván rồi, nhanh chóng uống đi, đừng có trốn nợ."
Trong túi vang lên âm thanh nhắc nhở, Quan Hành cầm lấy rượu uống hai ngụm, móc di động ra.
Mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu.
Anh ho khan mãnh liệt, Cao Hàn ngậm điếu thuốc nhìn anh một cái, đầu tiến tới ngó điện thoại di động của anh: "Thứ gì đó, làm cậu kích động thành dạng này?"
Quan Hành vội vàng úp màn hình điện thoại lên đùi, khóa màn hình, thuận khí hai cái rồi nói: "Nhìn cái gì vậy, đánh bài của cậu đi!”
Cao Hàn nhếch khóe miệng cười, nói với người bên cạnh: "Này, Quan nhị coi thường liên tiếp nhiều lần không chia sẻ với chúng ta, mau lấy điện thoại của cậu ta đi."
"Cái gì?!" Người nhỏ tuổi nhất đứng lên, nhào tới muốn đoạt di động của Quan Hành, "Nhị ca anh không phúc hậu, có thứ đồ tốt thế mà giấu riêng không chia sẻ với bọn em, nói anh em tốt toàn ở đâu ý!"
"Yêu cả nhà cậu đấy!" Quan Hành nhất thời không có phòng bị di động thiếu chút nữa rời khỏi tay, đá đi một cước, "Cút đi! Nháo nữa lão tử lột quần treo cậu lên triển lãm tin hay không?"
Lão yêu lập tức nhảy ra: "Này anh thật đáng ghét, về sau em có liên tiếp bị coi thường cũng không chia sẻ với em.”
Ai hiếm lạ! Quan Hành trừng mắt liếc cậu ta một cái, mang theo bình rượu ngồi vào trong góc.
Mấy người kia tiếp tục hi hi ha ha đánh bài, Quan Hành lại lặng lẽ mở di động ra, tấm hình kia lại nhảy ra ngoài - -
Đó là ảnh chụp Lương Kiều quỳ gối trên giường phòng ngủ soi gương, đồ ngủ tơ tằm trên người mở rộng, không cài đai lưng, tà áo thả lỏng áp vào hai đỉnh núi, khó khăn lắm mới che kín đỉnh nhọn của hai trái hồng đào. Bên trong cô thật sự trống không, hai nửa vòng tròn hình dáng sung mãn cùng khe rãnh mê người ở giữa đều lõa lồ, kéo một đường mơ hồ xuống dưới rốn, còn có thể thấy quần lót nhỏ có đường viền hoa văn xuất hiện lờ mờ.
Loại nửa che nửa đậy này so với lộ hết còn mê hoặc hơn, thật sự là muốn mạng người...
Quan Hành kéo kéo cổ áo, ngửa đầu đổ vài ngụm rượu.
Luồng lửa nóng kì dị còn chưa được đè xuống, di động lại vang lên.
Lần này có chuẩn bị tâm lý, lúc anh nuốt rượu xuống mới mở hình ra.
Không ngoài dự liệu, lại là ảnh chụp quyến rũ người phạm tội đó- - lần này cô ngồi đưa lưng lại với gương, đầu tóc còn chưa khô được đẩy về một bên ở phía trước, áo ngủ trực tiếp tuột đến cái mông, cả một mảng lưng trần truồng đều bại lộ dưới ánh đèn ái muội. Xương cốt xinh đẹp như hồ điệp, rãnh xương sống thẳng tắp, còn có đường cong cố ý lõm ra bên hông đều thấy rõ ràng; thậm chí quần lót nhỏ đều bị cô cố ý kéo xuống dưới một chút, hai bên khe mông rất tròn trong bóng mờ cũng lộ ra một mảng.
Hô hấp của Quan Hành căng thẳng, trong nháy mắt cỗ lửa nóng kia lại càng cháy hừng hực hơn, một đường đi thẳng xuống đến bụng. Anh hít sâu hai ngụm khí, đặt bình rượu sang bên cạnh, đứng lên.
"Tôi đi trước." Quan Hành cầm lấy áo khoác, nói một tiếng với một đám người đang chơi đùa.
Mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua anh: "Làm sao đi thế, còn chưa có bắt đầu uống đâu."
"Có chút việc gấp phải xử lý." Quan Hành quét Cao Hàn một cái, liếc mắt ra hiệu cho anh ta.
Cao Hàn làm bộ không thấy được: "Có phải tìm phụ nữ hay không? Gặp sắc vong nghĩa nói đúng là cậu, có phụ nữ trong mắt liền không đếm xỉa đến anh em, bảo cậu đi uống chút rượu còn khó hơn so với lên trời! Tay chân nói cắt thì cắt, quần áo thì không thể không mặc. Thôi cậu đi đi, anh em nào có quan trọng bằng phụ nữ, ngày ngày ngủ với cậu cũng không phải bọn tôi."
Quan Hành tức giận đến muốn cầm bình rượu đập anh ta: "Thế nào, nghe ý của cậu đây là muốn theo tôi ngủ?"
Cao Hàn giương mắt, khóe miệng nổi lên ý quyến rũ: "Ơ, nghe ý của cậu là muốn ngủ với tôi?"
"Cút ngay!" Quan Hành mặc áo khoác đi thẳng ra ngoài, "Tôi đi đây, lần tới sẽ gọi các cậu uống rượu."
Lão yêu lại hô một tiếng về phía anh: "Nhị ca, anh có thể chụp bức ảnh người liên tiếp coi thường cho bọn em xem hay không?"
Bước chân Quan Hành ngừng lại, quay lại đạp một cái vào mông cậu ta: "Tiểu tử thúi, có phải ngứa da hay không?"
"Chao ôi chao ôi anh đi nhanh lên đi!" Lão yêu trốn sang bên cạnh bên cạnh vẻ mặt đau khổ kêu, "Thật đáng ghét!"
Bia cũng chưa uống đủ hai chai, giờ phút này ý thức của Quan Hành vô cùng rõ ràng, cũng lười gọi xe, trực tiếp khởi động xe chạy về nhà.
Di động lại leng keng một tiếng, có tin mới gửi đến.
Còn chưa mở ra xem, bụng chính là một trận nóng, Quan Hành xê dịch cái mông, lúc đến đầu đường dừng lại chờ đèn đỏ, cầm điện thoại đi ra xem.
Lần này thế nhưng không phải là ảnh chụp, trong lòng Quan Hành có một chút thất vọng, gẩy gẩy lên trên, lại nhìn hai tấm hình kia một chút, sau đó trượt xuống mở tin nhắn âm thanh mới gửi tới ra nghe.
Chỉ nghe giọng Lương Kiều cố ý làm nũng ở bên kia mềm mại gọi: "Ông xã ~~~ khi nào thì anh trở về nhà? Người ta đều đã cởi trống trơn, muốn anh sờ sờ ~~~ "
Trong nháy mắt nửa người Quan Hành mềm nhũn, từ tai phải liên tục yếu mềm đến ngang lưng, di động đều thiếu chút nữa không cầm chắc rơi xuống.
"Tiểu **! Chờ, ông xã sẽ lập tức trở về làm em!" Anh cắn răng điều chỉnh giọng nói, chờ đèn đỏ chuyển xanh, đạp mạnh chân ga.
Một đường chạy về nhà nhanh như điện chớp, cỗ nóng nực trong thân thể chưa lui đi. Quan Hành vừa vào cửa nhà liền vứt bỏ áo khoác, đi tới trong phòng ngủ đồng thời nhanh chóng cởi bỏ dây lưng cởi quần đá văng ra.
Anh vặn mở cửa, trong phòng thế nhưng không có bật đèn.
Trong không gian yên tĩnh thậm chí ngay cả tiếng hít thở của mình đều có thể nghe rõ ràng, Quan Hành duỗi tay nhấn chốt mở, trong nháy mắt trong phòng lại sáng trưng, chỉ thấy Lương Kiều một tay chống đầu nằm lỳ ở trên giường nhìn qua anh, trên người cùng hai bắp chân dài đều trần truồng, chăn mỏng đáp ở một góc trên mông, che kín cảnh sắc phía dưới.
Bên trong không có mặc quần lót nhìn không ra, nhưng chỉ là suy nghĩ đến tấm hình kia một chút, thân thể liền giống bị nhen nhóm, nóng rang, rung động.
"Tiểu **, ông xã đã trở về!" Anh thấp giọng khàn khàn nói, nhanh chóng kéo áo sơ mi ném trên mặt đất.
Lương Kiều híp mắt liếm liếm môi, vểnh mông người chậm rãi ngồi thẳng, kia hai thứ trắng chói mắt quơ quơ trong tròng mắt Quan Hành, ánh mắt anh nóng lên, thứ dưới thân kích động nhảy lên.
Quan Hành bước đi lại đây, một phen vén chăn lên, thấy quần lót nhỏ phía dưới màu trắng của cô. Duỗi tay sờ soạng hai cái ở chân cô, sau đó cầm một đoàn tiểu bạch thỏ trong đó, một mặt khác cúi đầu ăn.
Lương Kiều đưa tay cầm thứ của anh, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, cảm nhận được thứ trong lòng bàn tay đã vô cùng cứng rắn, cô liếm liếm môi, cười rộ lên với anh.
Quan Hành bị nụ cười quỷ dị của cô làm cho sững sờ, buông cô ra, khàn giọng hỏi: "Cười cái gì?"
"Người ta muốn nha ~~~" Lương Kiều lại dùng giọng làm nũng nói, sau đó dắt anh tay chậm rãi thả tới phía dưới, tiến đến bên lỗ tai anh nói, "Nhưng mà thân thích đến a..."
"..." Ngón tay sờ đến xúc cảm thật dầy, Quan Hành mới bỗng nhiên kịp phản ứng, trong nháy mắt bối rối.
Mục đích của Lương Kiều đạt tới, ở dưới người anh cười đến run rẩy. Quan Hành sững sờ trong chốc lát, dần dần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm cô: "Em cố ý?"
Giọng nói Lương Kiều một bộ đương nhiên: "Anh không được phép tức giận nha, khi bà dì cả đến tính tình phụ nữ đều rất kì quái, thời điểm này làm cái gì đều có thể được tha thứ, anh không thể giận em."
"Không tức giận." Quan Hành nhìn cô một lát, dường như thực sự không có ý tứ tức giận, khóe miệng tà tà quyến rũ, cười một cái.
Lần này đổi lạiLương Kiều bị anh cười đến sợ hãi, cô nuốt nước miếng một cái, còn chưa nghĩ tới nói cái gì, Quan Hành cúi đầu cắn một cái ở khóe miệng cô, phun khí nóng nói: "Không phải là em muốn sao, trên mặt còn có cái miệng nhỏ đấy, chúng ta dùng tới mặt như thế nào, hử?"
Lương Kiều: "..."
Xong rồi, giống như mua dây buộc mình!
Cô cắn răng nói: "Anh nằm mơ!"
"Em không thể vong ân bội nghĩa như thế." Quan Hành dùng sức cọ ở trên người cô, "Anh đều dùng miệng hầu hạ em nhiều ngày như vậy, em cũng giúp anh một lần, được hay không?"
Lương Kiều chột dạ ho một tiếng.
Vài ngày này cô liên tục kiên trì không chịu cùng Quan Hành yêu yêu, nhưng mà mỗi ngày ngủ ở trên cùng một cái giường, hôn hôn sờ sờ, khó tránh khỏi sẽ lau súng cướp cò. Không biết có phải là cố ý chứa tâm tư nịnh nọt hay không, Quan Hành cho miệng cô nhiều lần, mỗi lần đều lấy được cao triều của cô, liên tục, muốn ngừng mà không được. Làm cho hiện tại cô không tiện cự tuyệt...
Cũng biết anh không có hảo tâm như vậy! Tuyệt đối là mưu đồ đã lâu! Âm mưu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]