Yêu đơn phương một người tại sao lại đau khổ như vậy? Lúc nào cũng nghĩ về người đó, nhưng tình cảm trong lòng lại phải cố gắng chôn vùi trong lớp màng đau thương. Yêu...tại sao lại đau đến thế? Có ai hiểu? Có ai thấu? Hay chỉ là vô tình, hờ hững, tựa như khói sương, tan vào trong mây khói, mờ mịt tựa hư vô?
Yêu một người không yêu mình...ha, đời thật là đáng buồn biết bao. Biết là đau nhưng vẫn cố chấp, biết là không có kết cục tốt đẹp cũng không thể nào chấp nhận buông tay. Nước mắt người đàn ông rơi xuống là biểu thị cho điều gì? Có phải là do yêu quá? Yêu đến đau lòng! Trái tim quặn thắt tựa như ngàn vết dao đâm, nhưng trong trí óc lại vẫn luôn mơ hồ nghĩ về người đó. Càng nghĩ càng đau lòng. Càng nghĩ, tâm càng tổn thương gấp bội.
Nếu là sự trừng phạt của ông trời, vậy thì có ai có thể chống đối? Chỉ biết lặng kẽ dồn tụ đoạn tình cảm này vào một nơi tăm tối nhất, buộc chặt lại, rồi sau đó sẽ phải khóa chắc chắn lối cửa trái tim. Anh vẫn chưa kịp nói lên lời yêu. Có phải hay không anh đã quá hèn nhát? Thời gian, liệu có thể nào quay lại hay không? Tình yêu, liệu có thể nào tìm đến nữa hay không?