Vương Tam nhíu lông mày “Như thế nào, nghĩ muốn đổi ý?”
La Mân lạnh lùng nói “Ngươi đem ảnh chụp trả lại cho tiểu Việt, để cho hắn đi, ta sẽ ở lại, tùy ngươi muốn xử trí sao cũng được.”
Tô Việt kinh ngạc nhìn về phía La Mân “A Mân, ngươi nói ảnh chụp? Của ta sao?”
Vương Tam “Ha ha” cười ha hả “La Mân a La Mân, ngươi nghĩ rằng ta ngu như vậy đem ảnh chụp cho hắn, ngươi lúc đó chẳng còn gì trói buộc, ta còn có thể giữ ngươi lại được sao?” Hắn thu liễm tươi cười, lạnh lùng nói “Đừng có nằm mơ.”
Tô Việt khống chế không được toàn thân run rẩy, nhìn về phía La Mân “Ngươi là vì ta, vì ta mới làm như vậy sao? Ngươi sao lại ngốc như vậy.”
La Mân vẫn như cũ mặt không biểu tình “Thả hắn đi.”
Vương Tam không nể mặt, hừ lạnh một tiếng “Các ngươi nghĩ đến đây là nơi nào hả, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Ngươi cho nơi này là khách sạn sao? Nếu đã đến đây, còn muốn chạy chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Vương Tam không biết từ lúc nào ấn chuông báo động, chưa tới nửa phút, Hổ Tử mang theo vài người từ ngoài cửa kích động chạy vội tiến vào “Lão Đại.”
Vương Tam cả giận nói “Các ngươi đều chết hết rồi sao? Có ngừơi tới cửa giết ta như vậy, các ngươi biến đi đâu hết hả?”
Chỉ thấy Hổ Tử oán độc trừng mắt nhìn Tô Việt cùng La Mân liếc mắt một cái, bối rối nói “Mấy anh em mới từ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984652/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.