Có lẽ từ ngày đó bắt đầu, Tô Việt đối La Mân có một loại cảm giác không thể nói rõ, biểu hiện của La Mân ngày đó, đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Tô Việt, một La Mân trấn định, bình tĩnh khiến cho Tô Việt có ấn tượng khác hẳn lúc trước, làm cho hắn sâu sắc cảm giác được, La Mân cũng là một người rất có nghĩa khí đó là một loại khí chất cô độc lạnh lùng mà chính mình chưa từng thấy.
La Mân vui sướng phát hiện, thái độ Tô Việt đối với mình ngầm ngầm có sự thay đổi, trong ánh mắt cũng nhiều chú ý hơn. Hôm nay, Tô Việt có ca trực, hơn 6 giờ tối La Mân suốt một ngày chơi điện tử cảm thấy nhàm chán, quyết định đi nhà ga tìm Tô Việt, nhưng khi hắn tới nơi lại phát hiện Tô Việt không ở đó.
“Trương Tỷ, Tiểu Tô đâu?” Bởi vì thường đến nhà ga tìm Tô Việt chơi, Trương Tỷ đều dần dần không hề sợ hãi La Mân nữa, ngược lại mỗi lần đều rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.
“Tiểu Tô? Không phải là ngươi tìm đi rồi sao?” Trương Tỷ nghi hoặc nhìn La Mân, “Vừa rồi có hai người đến đây, nói là ngươi kêu bọn họ tới tìm Tô Việt mà? Như thế nào không phải ngươi?”
La Mân nhíu mày “Không a, ta sao lại không biết có chuyện này?”
Trương Tỷ ngạc nhiên nói “Ta xem bọn hắn trên vai cũng giống ngươi, đều có hình xăm, chẳng lẽ không phải bằng hữu của ngươi sao?”
“Nguy rồi.” La Mân quát to một tiếng, đột nhiên nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984721/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.