Tô Việt cùng La Mân khôi phục tình cảm bạn bè thân thiết như trước, hai người vẫn thường xuyên đi chơi cùng nhau, La Mân cố gắng khống chế cảm xúc của mình đối Tô Việt càng ngày càng mạnh
mẽ. Hắn luôn tuân thủ lời hứa ngày đó mình đối đãi hắn như đệ đệ. Những lúc không có ai, hắn luôn nhắc nhở chính mình, đó là huynh đệ của mình, thế nhưng hắn lại càng ngày càng khó kiềm chế lòng mình, tuy rằng không có hành động gì vượt quá, nhưng mỗi khi Tô Việt không chú ý, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn Tô Việt như muốn làm hắn tan chảy vậy, hết lần này đến lần khác. Vì thế, mỗi lần hai người tiếp xúc, dần dần trở thành gánh nặng vừa ngọt ngào vừa thống khổ đối với La Mân.
Hôm nay Tô Việt mới vừa nghỉ giữa trưa, chợt nghe Trương Tỷ cười cười gọi hắn lại “Tiểu Tô, mau tới văn phòng chủ nhiệm đi, có người tìm ngươi đó”
Tô Việt thấy hơi kỳ lạ, La Mân vẫn thường hay đứng trước cửa đón mình mà, sao hôm nay lại chạy đến nơi đó, nhưng khi hắn rảo bước đến văn phòng chủ nhiệm mới phát hiện mình sai lầm rồi, người tới căn bản không phải La Mân mà là một người phụ nữ ước chừng hơn – ba mươi tuổi.
“Tô Việt, ngươi chính là Tô Việt?” Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng động, xoay mặt nhìn ra, không khỏi kích động đứng lên, ngay lập tức đến trước mặt Tô Việt. Tô Việt mặt đầy nghi vấn nhìn nàng, không khỏi lui về phía sau từng bước “Ngươi là ai a? Tìm ta có chuyện gì?”
Chủ nhiệm cười đi tới “Tiểu tử ngốc, đây là mẹ ngươi đó.”
Những lời ấy vừa nói ra giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Tô Việt, hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt này, mẹ? Mẹ của hắn? Người mẹ mà ngay từ lúc mình còn nhỏ đã bỏ lại mình và cha không biết đi đâu, hiện giờ lại xuất hiện trước mặt mình, thật buồn cười làm sao, thật nực cười mà, lúc mình rất cần bà trong cuộc sống, bà ở nơi nào? Những đêm mình khóc rất nhiều gọi mẹ thì bà ở đâu cơ chứ? Hiện giờ, mình đã trưởng thành lớn khôn, lúc mình không bao giờ …cần bà nữa, người lại đột nhiên ra hiện ở trước mặt mình, bà rốt cuộc muốn gì?
“Tiểu Việt, ta là mẹ ngươi đây, ngươi, không nhận ra ta sao?” Người phụ nữ kia càng tỏ vẻ kích động hơn tiến về phía trước từng bước, định ôm lấy đứa con mười mấy năm không gặp, thế nhưng, Tô Việt lại mạnh mẽ lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng làm cho nàng cảm thấy kinh hãi.
“Dì à ta nghĩ dì lầm người rồi, ta là cô nhi, ta không có mẹ.” Nói xong, Tô Việt hướng chủ nhiệm nói “Chủ nhiệm, nếu không có việc gì nữa, ta xin phép đi trước, ta có việc phải làm.”
“Tiểu Việt, ta thật là mẹ ngươi mà, ta không gạt ngươi đâu.” Người phụ nữ kia nước mắt không ngừng chảy xuống, đưa tay giữ chặt đứa con đang ý định xoay người bước đi “Tiểu Việt, trên vai trái của ngươi có một cái bớt nhỏ màu hồng, mẹ vẫn nhớ rõ, vẫn nhớ rõ mà.”
Tô Việt lạnh lùng nhìn nữ nhân kia đang giữ chặt tay mình, chậm rãi gỡ từng ngón “Ta nghĩ dì nhớ lầm rồi, ta không phải con của dì, ta là con của Tô Bản Xương, không có bất cứ quan hệ nào cùng dì hết.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài, chạy vụt đi.
Người phụ nữ kia mắt thấy Tô Việt rất nhanh bỏ chạy không thấy bóng dáng nữa, rốt cục khóc thành tiếng “Tiểu Việt, Tiểu Việt của ta.”
Chủ nhiệm có chút đồng tình nhìn người phụ nữ trước mắt này cách ăn mặc cũng coi như là người giàu có, “Chị cứ từ từ, dù sao mười mấy năm không gặp, nhất thời mới lạ cũng là khó tránh khỏi, Tiểu Tô đứa nhỏ này thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có cha, chị đừng trách hắn.”
Người phụ nữ kia cúi đầu nức nở “Ta không phải trách hắn, ta là tự trách mình, tại sao không đến tìm hắn sớm hơn một chút chứ?”
Tô Việt càng chạy càng nhanh, trái tim giống như từ trong ***g ngực nhảy ra ngoài, mẹ, tại sao đến bây giờ mới tới tìm ta? Vì cái gì? Nếu như là ba năm trước đây, ngươi tới, thật là tốt biết bao, nếu như là nửa năm trước, ngươi tới, thật là tốt biết bao, chính là, hiện giờ, cái gì cũng đã muộn, ngươi tới còn có ý nghĩa gì nữa?
Tô Việt cứ chạy mãi, đến khi dừng lại mới giật mình phát hiện mình lại chạy tới trước cửa khách sạn nhà La Mân, nhắc tới La Mân, ánh mắt của hắn vừa chua xót lại cay cay, lúc này, trong lòng tràn đầy thương tâm cùng khó chịu, ta ngoại trừ tới tìm ngươi còn có thể tìm ai đây?
La Mân mặc quần short đang nằm ở nhà mở ra điều hòa xem tv, chợt nghe cánh cửa “Phanh” mở ra, Tô Việt đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa, đôi mắt tràn đầy thương tâm, không khỏi từ trên giường bật dậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” La Mân hoảng sợ, vài bước đã đến bên người Tô Việt, ngay cả dép cũng không kịp mang.
“La Mân.” Tô Việt nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nói nhưng còn ngập ngừng.
“Ngồi xuống đây, trước lau mồ hôi đi.” Sau một hồi lâu nhìn kỹ đầu và cổ Tô Việt xác nhận Tô Việt không bị người đánh, La Mân thoáng có chút yên lòng, từ trên cái giá lấy một cái khăn mặt mới đưa cho hắn.
“Ta, mẹ của ta tới tìm ta.” Tô Việt ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Bàn tay La Mân đang cầm khăn mặt nhất thời dừng lại một chút, lập tức cười nói “Ngươi nằm mơ hả, ngươi nào có mẹ chứ, bà không phải sớm không cần ngươi sao?.” Nói câu này, gặp Tô Việt cúi đầu, nửa ngày không phản ứng, không khỏi khiếp sợ nói “Ah, không phải là thật sao? Mẹ ruột ngươi thật sự tới tìm ngươi?”
Tô Việt lộ vẻ sầu thảm cười nói “Ta cũng muốn không tin, chính là, ngươi biết không? Ta có thể cảm giác được, bà chính là mẹ ruột ta, bọn họ đều nói, ta lớn lên 90% giống bà, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là như vậy.”
Tay La Mân nắm khăn mặt run nhè nhẹ, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Việt nói “Bà ấy tới làm gì vậy? Là muốn mang ngươi đi sao? Ngươi sẽ cùng bà đi sao?”
Tô Việt cười khổ một chút “Ta không có mẹ, không có, bà hiện tại tới tìm ta, còn có ích gì nữa chứ?” Ánh mắt của hắn tán loạn, hư không, nói chuyện thanh âm thật thấp “Kỳ thật, ta vẫn đều ngóng trông bà tới tìm ta, lúc nhỏ luôn hỏi ba của ta, mẹ khi nào thì trở về, người còn muốn gặp ta hay không, đó là, ta là hy vọng bà sẽ tới tìm ta. Ngươi biết không? Mãi cho đến khi ấy, vào lúc khó nhăn nhất, ta cũng tự nhủ lòng mình, nếu mẹ lúc này tới tìm ta, ta sẽ tha thứ bà, chính là bà không có tới, sau đó ba sinh bệnh, ta lại nghĩ, nếu bà tới tìm ta, ta vẫn tha thứ nàng, thế nhưng bà cũng chưa hề tìm đến, lúc này đến tìm lại có ích lợi gì chứ?”
La Mân thấy bộ dáng hắn khổ sở thương tâm, không đành lòng đem đầu của hắn ôm ở trong ngực của mình “Đừng như vậy, Tô Việt, nhìn ngươi đau buồn như vậy, trong lòng ta cũng khó chịu.”
Tô Việt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt trong trẻo rồi lại ẩn dấu vô hạn ưu thương “Ta không phải thương tâm bà không tới tìm ta, La Mân, ta là thương tâm, bà vì cái gì trễ như thế mới tới tìm ta, tìm được lại có ích lợi gì?”
La Mân ôm thật chặt hắn, Tô Việt bi thương làm cho hắn thấy hết sức đau lòng.
Thật lâu sau, Tô Việt chậm rãi từ trong lòng ngực La Mân tránh ra, đứng dậy.
“Ngươi đi đâu vậy?” La Mân lo lắng hỏi “Ta đi cùng ngươi ”
Tô Việt lau nước mắt, sắc mặt khôi phục bình tĩnh “Buổi chiều còn đi làm nữa mà, ta muốn đi làm, đây là cách duy nhất ta có thể tự nuôi sống mình, ta không muốn từ bỏ nó.”
Thấy hắn nói đáng thương như vậy, La Mân không khỏi bật thốt lên nói “Ta thật sự nuôi ngươi được mà”
Tô Việt quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, giống như là nước dưới đáy giếng cực kỳ thâm u, ẩn dấu một cảm xúc rất phức tạp, hắn nhìn chằm chằm La Mân, chậm rãi nói: “Ngươi muốn nuôi ta?” Hắn mỉm cười một cách gượng gạo “Ai cũng có thể, nhưng ngươi thì không được”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]