“Là ngươi? Ngươi cư nhiên còn có mặt mũi đến đây hả?” Tiểu Hà thấy rõ người tới, không khỏi tức giận tận trời, hắn một bên hướng ra phía ngoài đẩy Tô Việt đi, một bên oán hận nói, “Lão đại của chúng ta chính là nhìn lầm ngươi, xảy ra chuyện, ngươi vỗ vỗ mông một mình chạy trước, làm cho lão đại của chúng ta một người gánh tội thay.”
Tô Việt nắm chặt tay tiểu Hà, sắc mặt đại biến, “Ngươi nói cái gì? A Mân làm sao vậy? Hắn chẳng lẽ không phải rời đi rồi sao, hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hà phẫn nộ quát “Đừng giả bộ làm người tốt nữa, ngươi thực ngốc hay là giả ngu? Lão đại của chúng ta gánh tội thay cho ngươi, hắn ngồi tù, giết người không cần đền mạng sao? Con mẹ nó ngươi còn giả ngốc, lão đại của chúng ta thật ngu ngốc mới vì ngươi, đem tất cả tội trạng đều ôm vào người, ngươi hiểu được không hả? Rõ ràng chưa?”
Tô Việt môi trắng bệch, mắt loại ảm đạm không ánh sáng, lắc đầu liên tục “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, a Mân nói kia thuộc loại phòng vệ, không có việc gì, ta chờ hắn tới tìm ta, đợi đã lâu, hắn cũng chưa đến.”
Tiểu Hà mặt đầy phẫn nộ dần dần hóa thành châm biếm “Ngươi thật sự là khờ dại, hắn nếu không nói như vậy, tại sao có thể giữ được ngươi sao? Hắn vì ngươi, ngay cả mạng mình cũng không màng, nếu có một đứa ngốc, như vậy trừ hắn ra, liền không có người khác.” Nói đến sau, thanh âm nghẹn ngào “Ngươi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984642/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.